Trong truyền thuyết, trấn Hoài Du từng là một nơi có mạch khoáng ngọc phù dung thượng hạng, bị hoàng đế lúc đó đào hết lên làm giường ngọc, xây cung điện, từ đó trấn Hoài Du không còn có ngọc nữa.Ít nhất Yến Tuyết Chiếu không cảm nhận được sự khác thường nào ở trấn Hoài Du này, cho dù nói nó thành vùng đất khỉ ho cò gáy cũng không quá đáng.
Trấn Hoài Du giống như một vết sẹo xấu xí bình thường, tư thái tùy ý khảm vào giữa núi sông.Nam tử dẫn đường phía trước nịnh nọt quay đầu, nói: “Ân công, dược đó… có thể…”Hắn ta coi như là đã nếm được ngon ngọt, vốn cho rằng cả đời này đều phải dốc sức vì vị chủ tử kia, cho dù không cam lòng, cho dù là bắc đắc dĩ.
Nhiệm vụ lần này lại để hắn ta gặp được người có thể giải độc cho hắn ta, cho dù giải dược tràn ngập mùi máu tươi, đối với hắn ta mà nói chính là nước ngọc rượu tiên.Nếu có thể có nhiều hơn nữa thì tốt.Yến Tuyết Chiếu nâng cằm: “Trấn này chính là hang ổ của các ngươi? Có chỗ nào khác thường, nói xem.”Nam tử không có được giải dược, nhưng cũng không dám chậm trễ, dù sao vị này cũng là người có liên quan đến nửa đời sau của hắn ta, lập tức cúi đầu khom lưng nói: “Trấn Hoài Du ngoài mặt là một trấn nhỏ bình thường, trên thực tế ai ai cũng đều là sát thủ, bán hàng rong trên đường, thậm chí là ăn mày cũng đều không thể khinh thường…”Mày Yến Tuyết Chiếu hơi động, nhìn kỹ trấn nhỏ cũ nát phía xa xa, nam tử đang nói chuyện trước mắt vẫn khom lưng, không ngừng thấp thỏm nhấp nhô, Yến Tuyết Chiếu ghét bỏ bĩu môi: “Làm gì đến mức đấy, bình thường chút đi.”Nam tử vừa nghe, cười ngượng ngùng, đứng thẳng lưng, sắc mặt cũng nghiêm chỉnh hơn: “Tại hạ cứ tưởng…cao nhân lợi hại đều thích như vậy…”Yến Tuyết Chiếu không thèm để ý đến hắn ta, chỉ nói: “Ngươi muốn giải dược, thì phải giúp ta tìm một người.” Xoạt” một tiếng, Yến Tuyết Chiếu mở bức họa ra, trong lòng thầm nghĩ, nếu bình thường, hắn còn lâu mới để cho người khác xem A Dung.Nam tử cẩn thận đánh giá bức họa, cười nói: “Ta đã từng gặp người này rồi, mới đến trấn không lâu, là lạ, môi hồng răng trắng, còn xinh đẹp hơn cả Đại cô nương, mọi người trên trấn đều nhìn trộm không ngừng…”Thấy Yến Tuyết Chiếu sắp không kiên nhẫn được nữa, nam tử vội vàng câm miệng, gật đầu: “Ta đi bây giờ…” Hắn ta nhìn thiếu nữ áo đỏ im lặng bên cạnh, muốn mở miệng hỏi.“Người không thể đưa nàng ta về, cứ nói là trên đường được người ta cứu đi.” Yến Tuyết Chiếu nói, người đứng sau màn trăm phương ngàn kế muốn bắt tiểu nha đầu, không biết muốn giày vò người ta ra sao đây.Sắc mặt nam tử khổ sở: “Nhiệm vụ không được hoàn thành, tháng này liền không có giải dược, cao nhân ơi, ngài thương xót cho ta đi…”“Đi đi đi, đừng để bị lộ sơ hở.”Đợi nam tử đi rồi, Yến Tuyết Chiếu mới nói với thiếu nữ áo đỏ bên cạnh: “Thập Nhất à, chúng ta tìm tạm một ngôi miếu hoang, về rồi trang chủ đại nhân đưa ngươi đi ăn uống thật đã.”Thập Nhất từ trước đến nay luôn lạnh lùng đột nhiên trở nên ấp úng: “Được, được ạ, trang chủ, đại, đại.”Một lúc sau, Thập Nhất trở về: “Trang chủ, xung quanh đây không có miếu hoang, lại có một hang động nhỏ, chúng ta…” Nàng ta nghẹn giọng, không nói tiếp.“Hang động thì hang động, đi, săn gà rừng trước đã.”Thập Nhất đi theo vài bước, mặt lộ vẻ hoang mang: “Vì sao chúng ta không lại trấn Hoài Du? Chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không bị bại lộ tung tích đâu.”Yến Tuyết Chiếu quay đầu, sắc mặt lạnh lùng: “Ta cảm thấy, chủ tử trấn Hoài Du, chắc hẳn có quen biết ta.” Vẻ ưu sầu nhanh chóng biến mất, hắn ta hít một hơi thật sâu, nhìn về hướng Tây Bắc: “Gà rừng ở đó.”Thập Nhất sùng bái nhìn trang chủ của nàng ta, nhanh chóng theo sau.Mà ở Tuyết Vực, A Dung đang học nấu ăn với Cố Tề Quang.Cố Tề Quang từ trước đến nay không thừa nhận đạo lý “Quân tử tránh xa nhà bếp”, A Dung cũng vậy.
Nàng nghĩ, nếu có thể tự tay nấu cho phụ thân một bàn thức ăn, chắc sẽ khiến người tự hào lắm.A Dung cười ngọt ngào khát khao, nghiêng đầu nhìn Cố Tề Quang vén tay áo, phong thái nhàn nhã lại nghiêm túc, thở dài: “Cố thúc thúc tài trí hơn người lại nấu ăn ngon, A Dung dường như chẳng biết cái gì, quả thực tự thấy xấu hổ.”Cố Tề Quang cười: “A Dung từng gặp nữ tử dưới ngòi bút của ta rồi.”A Dung không biết Cố Tề Quang sao lại nhắc đến vấn đề này, đột nhiên bị hỏi, giống như một bài kiểm tra bất thình lình, khiến nàng dùng toàn bộ tinh thần ứng phó, nàng nghiêm túc đáp: “Nữ tử dưới ngòi bút của Cố thúc thúc, cho dù là ở trong sách, hay là trong tranh, đa số đều có thương đau, lại vẫn có thể “phượng hoàng niết bàn”, khác với nữ tử Nho sĩ giúp chồng dạy con, hiền lành vâng lời, A Dung rất thích.”Nàng thấy rõ sắc mặt Cố Tề Quang, thấy hắn ta khẽ gật đầu, lập tức vui vẻ nói tiếp: “Cố thúc thúc từng nhắc đến một vị đạo cô quả phụ trong “ Ẩm Giả Tập”, nàng ấy đã trải qua vô vàn đau khổ, để lại vết tích trong mắt nàng, nàng tiếp nhận tất cả thương đau, ánh mắt tang thương nhưng bình thản…”Cố Tề Quang gật đầu: ‘Trước khi gặp được Tuyết Chiếu, ta rất thích những người như vậy…”Hắn ta bày đồ ăn ra đĩa, miệng nói: “Những gì A Dung đã trải qua, so với các cô nương bình thường, đã được coi là không đơn giản rồi, nhưng ánh mắt của con trong sạch ấm áp.
Điểm này con và Tuyết Chiếu rất giống nhau, hai người đều vô cùng trong sạch.”A Dung trợn tròn mắt, hỏi trong im lặng.“Nếu con là nữ tử khác, ta sẽ hy vọng có thể nhìn thấy một A Dung tài hoa xuất chúng, ánh mắt sâu sắc, cách nói năng không tầm thường.
Nhưng nếu con là nữ nhi của ta, ta hi vọng A Dung sẽ mãi mãi là một tiểu nha đầu bé nhỏ, ánh mắt trong sạch, khuôn mặt mũm mĩm, là một trái cây tươi ngon mọng nước chưa từng trải qua mưa gió.
Con đã là nữ nhi của Tuyết Chiếu, cũng coi như là nữ nhi của ta rồi, ta đương nhiên rất thích diện