Trên đường về khách sạn, Túc An vẫn luôn liếc trộm Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ đầy lo lắng.
Mắt Kỷ Cẩm vẫn còn sưng, ngón tay Thẩm Kình Vũ thì chảy máu không ngừng.
Thẩm Vũ nói tay anh bị kẹp cửa thành như vậy, còn Kỷ Cẩm nghe Trương Vũ Hào sỉ nhục mình nên tức phát khóc.
Lời giải thích này Túc An chẳng tin chút nào, cô biết khi Kỷ Cẩm bị chọc giận sẽ phản ứng ra sao, cậu nghe những lời như vậy không thể chỉ “tức phát khóc”, khẳng định cậu sẽ chửi ầm lên, hoặc thậm chí là động thủ đánh người.
Nhưng nếu hai bên thật sự đã xảy ra mâu thuẫn thì cũng không thể lừa được cô.
Túc An chỉ nghe nói Kỷ Cẩm tức giận hét vài câu ở phòng nghỉ của Trương Vũ Hào, có vẻ sau đó không có gì khác.
Cô chỉ đoán được đại khái chuyện đã xảy ra, bất giác thở dài.
“Chị An.” Thẩm Kình Vũ lên tiếng hỏi.
“Trương Vũ Hào nói quá đáng như vậy, có biện pháp xử lý không?”
Khi nhắc đến tên Trương Vũ Hào, giọng anh lạnh đi trông thấy.
“Tất nhiên rồi, chuyện này chúng ta không thể bỏ qua được!” Túc An cũng rất giận.
“Chị mới gửi tin nhắn cho anh Lưu, lát nữa về sẽ gọi lại một cuộc nữa.
Bảo sao trên mạng cứ có tin đồn lãnh đạo công ty dùng “quy tắc ngầm” với A Cẩm, hóa ra là Trương Vũ Hào thả ra ngoài.
Chị không tin lần này công ty không đứng ở phía chúng ta, nếu không cho một câu trả lời xác đáng thì chúng ta hủy hợp đồng!”
Giám đốc Đơn trong miệng Trương Vũ Hào là một người phụ nữ gần năm mươi tuổi, giám đốc một công ty quản lý nghệ sĩ.
Khi còn trẻ bà từng là ca sĩ, sau đổi nghề làm quản lý rồi mở công ty.
Giọng hát của bà còn lâu mới mạnh bằng khả năng kinh doanh, khi làm ca sĩ không hề nổi nhưng công ty quản lý nghệ sĩ cực kỳ thành công, còn chung vốn với người khác làm một chương trình tìm kiếm tài năng rất nổi tiếng, bây giờ trong công ty có đến vài chục nghệ sĩ.
Là lãnh đạo của công ty, nói chung giám đốc Đơn rất hạn chế quan hệ cá nhân đối với nghệ sĩ, song bà có vẻ rất ưu ái Kỷ Cẩm, từng mời cậu ăn cơm, coi cậu là đối tượng trọng điểm của công ty, còn cho Kỷ Cẩm mở phòng công tác riêng.
Nhưng đây không hoàn toàn là tình cảm cá nhân, chủ yếu vẫn là vì lợi ích.
Trước mắt, Kỷ Cẩm là nghệ sĩ có năng lực nhất, độc đáo và nổi tiếng nhất, không tập trung vào cậu, chẳng lẽ nâng đỡ mấy người chẳng được cái gì sao?
Song trong mắt các nghệ sĩ khác của công ty, quy cho sự bất công của xã hội vẫn dễ hơn là nhìn vào khoảng cách về năng lực giữa bọn họ.
Nghe được lời của Túc An, sự lo lắng trong lòng Thẩm Kình Vũ vơi bớt.
Từ sau khi về khỏi đài, Kỷ Cẩm vẫn luôn trong trạng thái hồn xiêu phách lạc như chẳng hề quan tâm bọn họ nói gì.
Về khách sạn, Túc An đưa Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm đến tận cửa phòng.
Cô vẫn lo lắng cho Kỷ Cẩm, nhưng cô nhận ra trong khoảng thời gian này, Thẩm Kình Vũ còn xử lý tình huống tốt hơn cả mình.
Ít nhất khi Kỷ Cẩm mất khống chế, anh có thể kiềm cậu lại, còn cô thì không.
Vậy nên Túc An nói: “Chị về trước đây, phải gọi điện cho anh Lưu để giải quyết chuyện hôm nay đã.
Hai đứa nói chuyện với nhau đi, lát nữa chị qua sau.”
Thẩm Kình Vũ gật đầu: “Tôi sẽ chăm sóc A Cẩm.”
Kỷ Cẩm vẫn cúi đầu im lặng.
Túc An đi khuất, cậu quét thẻ vào phòng, Thẩm Kình Vũ theo sát sau lưng.
Cửa vừa đóng, Kỷ Cẩm lập tức xem xét tay của Thẩm Kình Vũ.
Đã hai mươi phút rồi máu vẫn không ngừng lại, tim cậu nhói đau, dường như vết thương khi không nằm trên người Thẩm Kình Vũ mà trong lồng ngực bản thân vậy.
“Xin lỗi.” Kỷ Cẩm nghiêng đầu, lấy tay che mắt.
Cậu không sợ máu nhưng chẳng hiểu sao vừa thấy vết thương ấy cả người như nhũn ra, chân cũng không thể cất bước.
Sự tức giận khi ấy đã biến thành tro bụi, cậu nghĩ không ra vì sao mình lại phẫn nộ như thế.
Sao cậu lại giận cá chém thớt với Thẩm Kình Vũ? Sao có thể dùng sức cắn anh như vậy? Tại sao cậu lại không thể kiểm soát nổi bản thân?
Thẩm Kình Vũ có nghĩ cậu là một tên điên hay không? Có ghét cậu không? Hay anh sẽ rời đi?
Chắc chắn anh sẽ làm vậy.
Cậu tự biết mình vô dụng, đáng ghét như thế nào.
Kỷ Cẩm bị cuốn theo sự áy náy và mất mát ấy, cảm xúc dao động làm cậu mệt mỏi cùng cực.
Thẩm Kình Vũ nhận ra cậu lại không ổn, muốn tiến đến gần nhưng Kỷ Cẩm đã lùi về một bước theo bản năng.
“Tay anh, anh tự xử lý được không?” Giọng Kỷ Cẩm hơi run.
“Bây giờ tôi không có sức, khó chịu lắm.”
Thẩm Kình Vũ nhận thấy dường như cậu không muốn nhìn máu, vội dùng khăn tay lau qua rồi dìu cậu về phía giường: “Cậu khó chịu ở đâu?”
Kỷ Cẩm đổ người xuống giường, lắc đầu chậm rãi.
Sự mệt mỏi tích tụ suốt thời gian qua như bùng nổ trong một đêm, cậu không hình dung nổi mình khó chịu ở đâu vì cả người từ trên xuống dưới chẳng có nơi nào thoải mái.
Thẩm Kình Vũ vào phòng vệ sinh để rửa vết thương, có vẻ lần này anh bị thương hơi sâu, có lẽ cần khâu lại.
May là không tổn thương đến dây thần kinh, ngón tay vẫn hoạt động bình thường.
Anh về lại giường, thấy sắc mặt Kỷ Cẩm không tốt bèn đưa tay sờ lên trán cậu.
Không nóng lắm, anh sợ tay đo sai nên lại chạm trán mình lên, bấy giờ mới xác nhận được Kỷ Cẩm không sốt.
“Tôi buồn ngủ.” Kỷ Cẩm nói khẽ.
“Để tôi ngủ một lát.”
Thẩm Kình Vũ im lặng đắp chăn cho cậu.
Không đến vài phút, hơi thở Kỷ Cẩm đã trở nên nhẹ và có quy luật.
Điện thoại trong túi rung lên, Thẩm Kình Vũ mở ra xem, là tin nhắn do Túc An gửi đến.
Túc An: A Cẩm thế nào rồi?
Thẩm Kình Vũ: Cậu ấy mệt quá nên ngủ rồi.
Túc An: Tay cậu thì sao?
Thẩm Kình Vũ: Chắc phải đến viện khâu lại.
Túc An: Ôi!
Túc An: Để chị đưa cậu đi, chị đến cửa phòng hai đứa rồi.
Thẩm Kình Vũ vốn định bảo không cần, song nghĩ có lẽ Túc An muốn nói chuyện với mình nên không từ chối nữa.
Anh ra cửa, đúng là Túc An đã chờ bên ngoài.
Thẩm Kình Vũ hỏi: “Chúng ta đi ra ngoài hết, A Cẩm tỉnh lại thì tìm thế nào?”
Túc An suy nghĩ một lát: “Nếu tự em ấy nói mình mệt, buồn ngủ thì thường sẽ ngủ rất lâu, gọi cũng không dậy… Chúng ta để lại một tờ giấy đi, nếu em ấy có việc thì gọi điện thoại, còn cần người gấp thì gọi sang phòng chị, bên đấy còn mấy nhân viên khác có thể làm việc thay.”
Thẩm Kình Vũ nghĩ mình đến bệnh viện gần đó khâu vết thương sẽ mất khoảng một tiếng, bèn về phòng để lại một tờ giấy rồi cùng Túc An ra ngoài.
“Tay của cậu là bị A Cẩm làm nhỉ?” Trên đường đi, Túc An hỏi.
Thẩm Kình Vũ ngầm thừa nhận.
“Hầy, vất vả cho cậu rồi…” Túc An thở dài.
Thẩm Kình Vũ muốn hỏi Túc An có biết về bệnh của Kỷ Cẩm hay không, nhưng dựa trên những lời cô từng nói, anh cảm thấy đối phương cũng không rõ.
Nếu ngay cả Túc An cũng không biết, vậy chắc chắn là do Kỷ Cẩm không muốn…
Túc An lại xin lỗi một lần nữa: “Xin lỗi, chị không ngờ cậu lại bị thương.
Chắc hôm nay em ấy giận quá nên không kiềm chế được, chị tin em ấy không cố ý đâu.”
Thẩm Kình Vũ trả lời bình tĩnh: “Tôi biết.”
Ngoài đường gió lớn, Túc An kéo chặt áo, hai tay đút vào ống tay áo rộng thùng thình: “Thật ra A Cẩm thật sự quá đơn thuần, có lẽ vì đặt hết chú ý vào âm nhạc nên hay bị thiệt thòi.
Vì em ấy không biết đối nhân xử thế nên dần trở nên xa cách với bạn bè, cũng có vài người có quan hệ tốt rất nhiệt tình, song hầu hết đều có ý đồ riêng.”
Thẩm Kình Vũ yên lặng nghe cô nói, mắt hướng về phía trước nhưng không biết đã nhìn đến nơi nào rồi.
Túc An vừa căm phẫn