Đến nhà Kỷ Cẩm, Thẩm Kình Vũ tự quét thẻ lên trên.
Khi cửa thang máy mở ra, anh thấy cả căn phòng tối thui thì lòng trầm hẳn xuống, song ngay lúc ấy, đèn cảm ứng tự động ở cửa ra vào bật sáng, chiếu vào chiếc giày đặt trước cửa.
Bấy giờ tảng đá trong lòng Thẩm Kình Vũ mới đặt được xuống.
Anh rón rén đi vào phòng ngủ của Kỷ Cẩm, vừa mở đèn đã nghe thấy một giọng căng thẳng: “Bật đèn khác đi!”
Thẩm Kình Vũ giật mình, người trên giường đang siết chặt chiếc chăn quanh mình, hơn nữa giọng của cậu có âm mũi rất nặng, có lẽ là vừa khóc… hoặc đang khóc.
Thẩm Kình Vũ chần chờ hai giây, lập tức tắt đèn.
Anh nghĩ một lúc, không đến gần vội mà ra ngoài ban công gọi điện cho Túc An.
“Alo? Chị An, tôi tìm được A Cẩm rồi, cậu ấy đang ở nhà… Vâng, không có chuyện gì, cậu ấy ngủ rồi… Nếu không chị lùi lịch trình ngày mai của Kỷ Cẩm lại được không? Tôi nghĩ cậu ấy cần nghỉ ngơi đủ… Vâng, chị cũng nghỉ sớm đi.”
Hai phút sau, anh cúp điện thoại rồi quay lại phòng Kỷ Cẩm.
Cậu vẫn đang rúc trong chăn, Thẩm Kình Vũ không biết trạng thái hiện tại của cậu như thế nào, cũng không dám cố ý vén chăn của cậu lên.
Anh hiểu bây giờ Kỷ Cẩm cần không gian cá nhân, nếu không cậu đã chẳng phải chạy từ khách sạn về nhà lúc nửa đêm.
“Ngủ đi, tôi không quấy rầy, chỉ ở cùng cậu thôi.” Thẩm Kình Vũ nói khẽ.
“Nếu cậu không muốn tôi đợi ở đây thì tôi sẽ ra ngoài.”
Kỷ Cẩm không lên tiếng, Thẩm Kình Vũ nghe thấy tiếng vải vóc ma sát đến từ chiếc chăn.
Có vẻ Kỷ Cẩm không muốn đuổi anh đi.
Thẩm Kình Vũ nhìn điện thoại, nhận ra đã sắp bốn giờ sáng rồi.
Là một người giữ vững thói quen ngủ sớm dậy sớm, đây chắc chắn là hai ngày anh sinh hoạt thiếu quy luật nhất trong bốn năm trở lại.
Có lẽ vì đã xác định được Kỷ Cẩm vẫn an toàn, đầu óc căng thẳng suốt đêm của anh dần thả lỏng, anh vừa ngồi cạnh giường một lát đã thấy cơn buồn ngủ ập tới.
Anh đi quanh một vòng bên ngoài, những căn phòng còn lại vẫn có giường nhưng vốn không có người ở nên ván giường trống không, đến khăn trải cũng chẳng có.
Ghế sô pha ngoài phòng khách chất đầy đồ, anh cũng không dám táy máy.
Cuối cùng chỉ còn nước về lại phòng Kỷ Cẩm.
“Nếu cậu không ngại, tối nay tôi ngủ ở đây được không?” Thẩm Kình Vũ hỏi rất khẽ.
Kỷ Cẩm không hề trả lời.
Một lúc lâu trong chăn không có động tĩnh gì, chẳng biết cậu đã ngủ hay chưa.
Thẩm Kình Vũ đau đớn gì cũng chịu được, khổ thế nào cũng nhịn nổi, nhưng chịu không nổi đói, mà cũng gánh không được cơn buồn ngủ.
Cũng may giường Kỷ Cẩm rất lớn, anh rón rén nằm xuống một bên, cởi áo khoác ra để ngăn giữa hai người.
Vừa đặt đầu xuống gối, nhắm hai mắt lại, Thẩm Kình Vũ đã chìm vào giấc ngủ.
***
Hơn mười giờ sáng hôm sau, Thẩm Kình Vũ vẫn đang say giấc, Kỷ Cẩm tỉnh lại trước tiên.
Cậu vừa mở mắt đã thấy người đang nằm cách đó không xa, ký ức tối hôm qua dần quay lại khiến Kỷ Cẩm ngạc nhiên, nhìn Thẩm Kình Vũ đến xuất thần.
Sườn mặt say ngủ của Thẩm Kình Vũ rất đẹp, nhưng không hiểu sao trông không có vẻ mềm mại, ôn hòa như khi anh tỉnh.
Có lẽ vì khuôn mặt anh vốn sắc, mũi cao, mày kiếm, xương hàm cũng rất rõ, đây vốn chẳng phải kiểu mặt búng ra sữa gì.
Sự dịu dàng thường ngày của anh xuất phát từ ánh mắt, nụ cười.
Kỷ Cẩm bất giác nghĩ, từ khi sinh ra Thẩm Kình Vũ đã tốt tính như vậy hay sao? Rốt cuộc là gia đình như thế nào mới có thể nuôi nấng được một người tốt đến thế cơ chứ?
Đến khi tỉnh khỏi suy nghĩ, Kỷ Cẩm phát hiện mình đã vô thức xích lại về phía Thẩm Kình Vũ.
Cậu chống người, do dự đưa tay về phía trước toan chạm vào khuôn mặt của anh.
Cậu muốn xác nhận anh thật sự tồn tại, chứ không phải trong giấc mơ của mình.
Ngón tay cậu chạm gần đến bờ môi Thẩm Kình Vũ, hơi thở của anh phả lại nhè nhẹ, ấm áp, song cậu như bị bỏng, rụt tay về nhanh như chớp.
Có lẽ động tĩnh của cậu lớn quá, Thẩm Kình Vũ khẽ nhíu mày nhưng chưa tỉnh lại, xoay người đối mặt với Kỷ Cẩm mà ngủ tiếp.
Kỷ Cẩm: “…”
Cậu buông cánh tay đang chống người, nằm xuống im lặng đối mặt ngắm Thẩm Kình Vũ.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng anh cũng tỉnh lại, mơ màng mở mắt.
Kỷ Cẩm lập tức trở về tư thế nằm ngang.
Thẩm Kình Vũ ngáp một cái rồi ngồi dậy, cầm điện thoại ở đầu giường.
Gần mười rưỡi, Túc An gửi đến hai tin nhắn.
Tin đầu tiên lúc hơn tám giờ sáng, Túc An hỏi anh đã tỉnh chưa, anh không trả lời nên cô đoán anh vẫn còn đang ngủ, gửi thêm một tin nữa để báo công việc hôm nay của Kỷ Cẩm đã được hủy, bao giờ anh tỉnh thì gọi lại.
Thẩm Kình Vũ liếc về phía Kỷ Cẩm, thấy cậu vẫn đang nhắm mắt nên nghĩ cậu vẫn còn ngủ, bèn rón rén cầm điện thoại ra ngoài.
Năm phút sau, Thẩm Kình Vũ nghe được tiếng động từ trong phòng ngủ nên vội chạy vào xem xét, thấy Kỷ Cẩm vừa ngồi dậy.
“Cậu tỉnh rồi à?”
“Ừ.”
“Thấy thế nào rồi?”
Kỷ Cẩm mất một lúc mới đáp lại: “Mệt.”
Thẩm Kình Vũ vội nói: “Tôi vừa gọi cho chị An, chị ấy đã liên lạc cho cậu rồi, hôm nay cậu ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần làm việc.
Trưa nay chị An sẽ qua thăm.”
“Bảo chị đừng qua.” Kỷ Cẩm bực dọc.
“Hôm nay không muốn gặp ai hết.”
Thẩm Kình Vũ: “…”
Anh không biết cậu nói lời này là đang muốn anh cút nhanh lên, hay anh chẳng phải “ai” cả, nhưng chỉ cần Kỷ Cẩm chưa nói thẳng muốn đuổi người thì anh vẫn sẽ mặt dày ở lại.
Trạng thái bây giờ của Kỷ Cẩm làm anh không yên tâm để cậu một mình.
Thẩm Kình Vũ nhỏ giọng hỏi: “Nhà cậu có bàn chải đánh răng mới không?” Anh không mang hành lý đến đây, hôm qua còn chưa rửa mặt.
Kỷ Cẩm nói giọng ủ ê: “Anh tự tìm ở ngăn kéo dưới bồn rửa mặt đi.
Dao cạo râu với sữa rửa mặt trong tủ gương.”
Thẩm Kình Vũ nhanh chóng làm vệ sinh xong rồi trở lại: “A Cẩm, cậu muốn ăn gì không?”
Lúc nói chuyện anh vẫn luôn thận trọng, anh muốn giao lưu với Kỷ Cẩm nhưng lại sợ cậu thấy phiền phức quá rồi lại trốn đi mất.
“Không thấy ngon miệng.” Kỷ Cẩm im lặng một hồi, có lẽ cũng biết không ăn gì thì hại sức khỏe nên thở dài.
“Uống tí cháo cũng được.”
Thẩm Kình Vũ vội gật đầu: “Được.”
Anh vào bếp lục lọi một hồi, ở đây có gạo, trong ngăn đá cũng có thịt, nhưng không có rau quả tươi nào cả.
May là trong ngăn tủ có đồ khô, anh bèn quyết định làm cháo nấm hương thịt gà, cũng coi như có chút dinh dưỡng.
Khi Thẩm Kình Vũ đang thái thịt trong bếp, Kỷ Cẩm từ từ bước vào.
Vốn cậu nghĩ anh sẽ gọi đồ ăn ngoài nhưng không ngờ anh lại tự nấu.
“Anh biết nấu à?”
Thẩm Kình Vũ mỉm cười tự giễu: “Nếu tôi không biết làm thì chắc đã chết trước khi trưởng thành rồi.”
Kỷ Cẩm ngạc nhiên.
đam mỹ hài
“Đợi tôi nửa tiếng, tôi làm đơn giản nên sẽ xong nhanh thôi.”
Kỷ Cẩm vẫn không rời khỏi bếp mà đứng nhìn ở một bên.
Cậu nhỏ giọng hỏi: “Ngón tay anh không