Nhắc đến Tiêu Dịch Kiệt, ngực Kỷ Cẩm lại bắt đầu phập phồng: “Lúc đó nó thấy tôi uống thuốc, sau đấy tự lục lọ thuốc trong túi tôi nên biết!”
Hồi trước ở hậu trường Thẩm Kình Vũ thấy thái độ của Kỷ Cẩm đối với Tiêu Dịch Kiệt đã nghi gã nắm được nhược điểm của cậu, xem ra là chuyện này.
Anh toan hỏi rõ hơn, song Kỷ Cẩm nghiêng mặt sang một bên: “Tôi không muốn nhắc đến nó nữa, có thể bỏ qua được không?”
Thẩm Kình Vũ sợ kích thích đến cảm xúc của Kỷ Cẩm nên không tiếp tục.
Dù đã đoán được từ trước nhưng đến khi biết được sự thật, Thẩm Kình Vũ vẫn thấy đau lòng hơn anh nghĩ.
Anh chưa từng mắc bệnh tâm lý nhưng cũng suýt không thể vượt qua được thời khắc suy sụp nhất, Kỷ Cẩm bị căn bệnh này hành hạ suốt thời gian dài thì còn đau khổ đến mức nào?
Anh lại muốn cho Kỷ Cẩm một cái ôm.
“Cậu đang uống thuốc à? Chuyển biến tốt không?”
Kỷ Cẩm cầm lại chiếc thìa nhưng không còn khẩu vị: “Từng uống thuốc ba tháng, ngừng từ nửa năm trước rồi.”
Thẩm Kình Vũ ngạc nhiên: “Ngừng thuốc?”
“Tác dụng phụ lớn quá.” Kỷ Cẩm rũ mắt nhìn thịt gà trong bát, giọng đều đều.
“Tôi có thể chịu đựng căn bệnh này, nhưng không thể chịu thứ thuốc ấy được.”
“… Tác dụng phụ như thế nào?”
“Sau khi uống thuốc tôi chẳng còn tâm trạng gì.
Vui vẻ, buồn bã, giận dữ, đau khổ, không có một cái gì cả.
Hay buồn nôn, suy giảm trí nhớ, bản thân cứ như cái xác chết biết đi.” Kỷ Cẩm lại thả thìa xuống, xắn tay áo lên để lộ mấy vết thương đã khép vảy trên cánh tay.
“Anh thấy những vết này không? Bọn nó sắp biến mất rồi.”
Thẩm Kình Vũ nhíu mày, là những vết sẹo anh thấy trong phòng thử đồ ngày trước.
“Này là do tôi dùng dao rạch.” Giọng Kỷ Cẩm bình tĩnh khác thường, mang lại cảm giác ngột ngạt.
“Khi trầm cảm nặng nhất tôi cũng từng nghĩ đến việc tự sát, nhưng không thể tự cầm dao được, tôi sợ đau.
Nếu thật sự tự sát thì tôi thà uống thuốc ngủ.”
Thẩm Kình Vũ thấy cậu nhắc đến tự sát một cách bâng quơ như vậy thì không khỏi ngạt thở.
Kỷ Cẩm nói tiếp: “Vết thương tôi rạch lên khi uống thuốc không phải vì muốn chết, chẳng qua muốn xác định bản thân đã biến thành thi thể hay chưa, sự sống này có phải ảo giác của tôi không.”
Thẩm Kình Vũ khom người lại, sự tức giận nhen nhóm khiến ngực anh trở nên nặng nề.
“Cậu…” Anh không biết phải nói gì, vừa mở lời đã bị Kỷ Cẩm cắt ngang.
“Nhưng đây không phải lí do tôi ngừng thuốc.” Kỷ Cẩm thấy trên mặt ướt nhẹp, đưa tay lên sờ mới nhận ra là nước mắt của mình.
Cậu dừng lại một thoáng rồi mới tiếp tục.
“Tôi dừng vì nhận ra từ khi uống thuốc, tôi không hiểu được âm nhạc nữa.
Đừng nói đến sáng tác, ngay cả nghe nhạc cũng không nổi.
Tôi nghe Chopin*, nghe Guns N’ Roses**, nghe “Moon River”***, rõ ràng tôi biết từng nốt nhạc nhưng thấy bài nào cũng như nhau–“
(*) Chopin hay Fryderyk Franciszek Szopen là nhà soạn nhạc và nghệ sĩ dương cầm người Ba Lan của thời kỳ âm nhạc Lãng mạn.
Ông nổi tiếng toàn thế giới như một trong những người đi tiên phong của thời kỳ này “với chất thơ thiên tài đi cùng với kỹ thuật không một ai đương thời có thể sánh bằng”
(**) Guns N’ Roses là một ban nhạc hard rock người Mỹ với 5 thành viên (nay tăng lên 7), là một trong những nghệ sĩ bán nhiều đĩa nhạc nhất mọi thời đại
(***) “Moon River” là một bài hát do Johnny Mercer (lời) và Henry Mancini (nhạc) sáng tác, được Audrey Hepburn thể hiện trong Breakfast at Tiffany’s (1961) và giành Giải Oscar cho “Ca khúc phim hay nhất”.
Bài hát cũng mang về cho tác giả giải Grammy cho “Bài hát của năm” và “Thu âm của năm”
Cậu cong tay đánh lên bàn theo tiết tấu, tạo ra những tiếng lộp cộp đơn điệu.
Cậu từng kể đã có nửa năm cậu không thể viết được bất kỳ tác phẩm nào.
Cậu từng nói, âm nhạc là tính mạng của cậu, thậm chí còn quan trọng hơn cả sinh mạng ấy.
Bát cháo trên bàn đã nguội, Kỷ Cẩm chẳng ăn được mấy thìa, Thẩm Kình Vũ cũng không di chuyển.
Anh không khuyên Kỷ Cẩm nghĩ thoáng lên.
Người có thể nghĩ thoáng sẽ chẳng thiếu đôi ba lời khuyên từ người ngoài.
Chẳng ai có thể tượng tượng được mọi nỗi đau mà người khác phải trải qua, chỉ có thể hiểu được một phần nào đó.
Thẩm Kình Vũ bưng cháo nguội vào bếp, múc ra hai bát nóng hổi.
Khi trở lại, anh đã kịp điều chỉnh tâm trạng của mình.
Anh hỏi Kỷ Cẩm: “Nếu không uống thuốc thì có ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc của cậu không?”
“Tất nhiên, không phải hôm nay tôi lại bỏ việc à?” Kỷ Cẩm cúi mặt tự giễu rồi lắc đầu thật mạnh.
“Nhưng không bết bát đến thế đâu, phần lớn thời gian tôi vẫn khỏe, chẳng qua mỗi tháng sẽ có vài ngày khó chịu thôi.”
Kỷ Cẩm múc một thìa cháo đưa lên miệng, ăn từ từ rồi nói tiếp chậm rì rì: “Có một câu để miêu tả rối loạn lưỡng cực – ‘nguội một lúc trong kỳ hưng cảm, đến kỳ trầm cảm như vào lò thiêu’.
Khi hưng cảm tôi cực kì hưng phấn, suy nghĩ lạc quan, tràn trề năng lượng, mấy ngày không ngủ cũng không thấy mệt mỏi, còn nghĩ bản thân đã khỏi bệnh rồi.
Nhưng khi trầm cảm ập đến thì uể oải cực kì, không có hứng thú với bất cứ chuyện gì, lúc nghiêm trọng còn chẳng xuống nổi giường.”
Thẩm Kình Vũ nhìn Kỷ Cẩm lặng thinh.
Nói thật, nếu không vì đã biết Kỷ Cẩm từ trước, nhìn trạng thái hiện tại của cậu cũng không thấy quá khác biệt so với ngày thường, ít nhất không đến mức hai người khác nhau.
Nhưng anh cảm thấy có lẽ bây giờ cậu đang trong giai đoạn trầm cảm.
Bình thường Kỷ Cẩm nói rất nhanh, giọng điệu cũng có tình cảm hơn nhiều, còn hôm nay cậu phải dừng lại nghĩ một lúc mới có thể nói tiếp.
“Căn bệnh này có tính chu kì.
Giai đoạn hưng cảm của tôi tương đối dài, một tuần có đến năm, sáu ngày.
Giai đoạn trầm cảm thì ngắn hơn, bình thường kéo dài một, hai ngày rồi sẽ chuyển biến tốt.
Trung bình cứ bảy, tám ngày rồi sẽ lặp lại.” Kỷ Cẩm nói.
“Vậy cũng coi là vạn hạnh trong bất hạnh rồi, tình hình của tôi cũng không nghiêm trọng lắm, vẫn làm việc bình thường được.
Nhưng tôi không thể sắp xếp công việc quá xa vì không biết trạng thái khi ấy của mình như thế nào.”
Thẩm Kình Vũ giật mình.
Chẳng trách khi anh xem lịch trình của Kỷ Cẩm chỉ thấy nội dung công việc tháng này, tháng sau có vài mục lẻ tẻ, đều là những công việc có cường độ không quá cao.
Kỷ Cẩm sợ Thẩm Kình Vũ nghĩ mình là tên điên, giải thích thêm: “Phần lớn thời gian tôi vẫn có thể tự kiềm chế, chỉ khi…” Chỉ khi bị kích thích rất lớn cậu mới bị mất không chế.
Nhưng dù gì thì người nổi tiếng vẫn bắt buộc phải tiếp xúc với người khác, rất khó để ngăn chặn kích thích từ bên ngoài.
Dù sao cũng không thể ngăn mấy tên ngu chạy nhông nhông ngoài đường mà.
Thẩm Kình Vũ cũng muốn khuyên Kỷ Cẩm đừng làm việc liều mạng như vậy, nên nghỉ ngơi một thời gian cho khỏe hẳn đi, song anh không biết phải đứng ở lập trường nào.
Hơn nữa anh thấy được khi Kỷ Cẩm hưng phấn, cậu rất tâm huyết và hướng ứng công việc của mình.
Ăn xong cháo, Thẩm Kình Vũ hỏi Kỷ Cẩm: “Chiều nay cậu có sắp xếp gì không?”
Kỷ Cẩm đáp: “Vẫn hơi mệt, muốn ngủ tiếp.”
Thẩm Kình Vũ đồng tình: “Ngủ đi, đúng là cậu phải nghỉ ngơi cho khỏe.”
Kỷ Cẩm hỏi: “Còn anh?”
“Hành lý của tôi vẫn ở khách sạn hôm qua, tôi muốn đi lấy… Bao giờ cậu ngủ tôi mới đi.”
“Anh bảo chị nhờ người mang đến là được.”
Thẩm Kình Vũ không có thói quen rước phiền phức cho người khác, nhưng anh