Đúng như Tả Phong Duệ đã nói, ông nhanh chóng soạn ra kế hoạch huấn luyện cho Thẩm Kình Vũ.
Mỗi sáng anh rời giường lúc bảy giờ, tự chạy bộ mười cây số, ăn sáng rồi đến câu lạc bộ.
Từ mười giờ đến mười hai giờ trưa học kỹ năng vật lộn ở câu lạc bộ, thứ hai, tư, sáu học Nhu thuật Brazil với chương trình nặng, thứ ba thứ năm luyện tập tổng hợp và thực chiến.
Hai giờ chiều đến năm giờ là thời gian cho các kỹ năng đứng thẳng và tập thể hình, bao gồm nhảy dây, đấm bia, tập tay không, chống đẩy, squad, kéo tạ…
Thứ bảy còn phải tăng cường luyện tập thể hình, sau đó có một ngày nghỉ ngơi cho cả tuần.
Lịch trình hàng ngày này có phần giống những người phải đi làm bình thường – mỗi tuần sáu ngày cày cuốc như chó.
Song vất vả thì vất vả, đây là cơ hội mà Thẩm Kình Vũ mong còn không được.
Hôm sau, anh bắt đầu huấn luyện theo kế hoạch này.
Buổi sáng anh đến câu lạc bộ, tập cùng huấn luyện viên Nhu thuật hôm qua.
Sau khi hai người bắt đầu, Thẩm Kình Vũ lại bị đối phương quật ngã liên tục.
Gân cốt của anh như rời khỏi cơ thể, rồi lại bò dậy tiếp tục luyện tập.
Mỗi khi huấn luyện viên dạy anh một chiêu, anh không chỉ học theo kiểu coi mèo vẽ hổ mà còn cố gắng tự mày mò, gọt giũa.
Trong hai tiếng huấn luyện, anh dành một nửa thời gian để luyện tập, nửa còn lại để hỏi huấn luyện viên Nhu thuật về nguyên lý của kỹ thuật ấy.
Tập đến giữa trưa, Thẩm Kình Vũ xuống khỏi sân, Tả Phong Duệ nhìn anh bằng ánh mắt tán dương: “Được, cậu học chăm đấy.”
Thẩm Kình Vũ không hiểu lắm về câu khen ngợi của ông.
Đã đến đây rồi, không phải ai cũng chăm chỉ học kỹ thuật đánh nhau à?
Thật ra Tả Phong Duệ đã gặp nhiều người, số học trò tự dạy cũng không ít.
Ông biết rằng không phải ai cũng như Thẩm Kình Vũ.
Phần lớn là huấn luyện viên dạy cái gì thì học theo như vậy, chẳng hề mảy may suy nghĩ.
Nhưng làm việc gì, muốn vươn tới đỉnh cao đều phải dựa vào kiến thức, võ thuật không phải ngoại lệ.
Cào leo lên cao, đầu óc lại càng quan trọng, ở một mức độ nhất định còn quan trọng hơn cả kỹ thuật.
Bây giờ Thẩm Kình Vũ không chỉ có nền tảng thể chất mà còn hiếu học, chăm động não, Tả Phong Duệ hết sức hài lòng đối với cậu học trò mới này.
Sau giờ nghỉ trưa, Thẩm Kình Vũ bắt đầu bài tập buổi chiều.
Anh nhảy ba mươi phút với dây thừng, đến khi tiếng chuông vang lên mới thở hổn hển thả dây ra, cầm khăn mặt lau mồ hôi.
Tả Phong Duệ ném chai nước cho anh: “Nghỉ ba phút, lát đánh với bao cát.”
Thẩm Kình Vũ bắt được, vặn nắp ra xối gần nửa chai lên đầu rồi uống từng ngụm nhỏ vào cổ họng rát lửa.
Uống nước xong, anh cầm điện thoại lên nhìn.
Kỷ Cẩm rất bất mãn với việc anh mất tích năm, sáu tiếng nên sau này khi đến câu lạc bộ, anh không khóa điện thoại trong phòng thay đồ nữa.
Dù sao trong câu lạc bộ không có bao nhiêu người nên không sợ bị trộm máy, trong các quãng nghỉ khi huấn luyện anh còn có thể gửi tin nhắn lại cho Kỷ Cẩm.
Nhưng anh vừa mở máy lên thì sợ hết hồn: có hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ!
Anh nhanh chóng mở ra xem, đúng như dự đoán, tất cả đều đến từ Kỷ Cẩm.
Thẩm Kình Vũ nhíu mày, đang phân vân không biết nên gửi tin nhắn cho cậu hay gọi điện lại thì trên màn hình bỗng nhảy ra cuộc gọi mới từ đối phương.
Anh đi sang bên cạnh, ấn vào số gọi nhỡ.
“A Cẩm?”
“Anh đang ở đâu?” Kỷ Cẩm hỏi dồn dập, có lẽ vì hai mươi cuộc gọi không thành công nên giọng điệu của cậu cực kỳ nóng nảy.
“Ở câu lạc bộ.
Hôm qua anh nói với em rồi đấy, anh bắt đầu huấn luyện từ hôm nay.”
“Anh về nhanh đi!” Kỷ Cẩm nói một cách ngang ngược, nhưng trong giọng cậu có ý cầu khẩn.
“Về nhà đi, em muốn gặp anh.”
Thẩm Kình Vũ sững lại, hỏi: “Em sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?”
Kỷ Cẩm không trả lời, chỉ tăng giọng: “Em muốn gặp anh ngay lập tức!”
Thẩm Kình Vũ im lặng liếm hàm răng.
Có tiếng Tả Phong Duệ ho khan từ phía sau, ông đang nhắc anh đã sắp hết thời gian nghỉ ngơi, anh cần nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.
Anh đưa máy ra xa để nhìn giờ.
Bây giờ mới hai rưỡi chiều, năm giờ mới hết thời gian huấn luyện của anh.
Bắt xe trở về, nếu nhanh thì năm giờ hai mươi có thể đến nhà rồi.
“A Cẩm, anh cũng rất nhớ em.” Anh dịu giọng dỗ dành.
“Em ở nhà nghỉ ngơi đi, chờ anh, lát nữa anh sẽ về.”
Đây là ngày đầu tiên huấn luyện chính thức, chắc chắn anh không thể cứ bỏ về như vậy.
Nhưng khi cảm xúc của Kỷ Cẩm chạm đỉnh điểm, cậu gần như là cố chấp với anh– trước hết ổn định cảm xúc của cậu đã, chờ khi cậu nguôi rồi thật ra mọi chuyện đều dễ giải quyết.
Kỷ Cẩm hỏi: “Anh về ngay lập tức đúng không?”
“Nhanh lắm, sắp rồi.” Thẩm Kình Vũ như dỗ trẻ con.
“Em mệt thì ngủ trước đi, không thì tập đàn.
Em tập đàn xong chắc anh cũng về đến nhà.”
“Anh nhanh lên đấy!” Kỷ Cẩm lo lắng thúc giục.
“Ừ ừ ừ, biết rồi.”
Tả Phong Duệ lại ho khan một tiếng.
Khi tập thể hình, thời gian vận động và nghỉ ngơi cần cân đối với nhau, Thẩm Kình Vũ còn gọi điện thoại làm rối loạn thời gian tập.
Thẩm Kình Vũ nói: “Hôn một cái, anh cúp máy đây.”
“Đừng cúp!” Kỷ Cẩm không đồng ý.
“Vừa đi vừa nói chuyện với em, đến nhà rồi tắt.”
Thẩm Kình Vũ giả bộ bị mất tín hiệu, không nghe thấy câu nói ấy của Kỷ Cẩm, “moa” một cái vào mic: “Ngoan, tập mấy bài đi, anh sắp về rồi.”
Anh cúp điện thoại rồi nhìn giờ, còn hai mươi giây nữa là hết thời gian nghỉ ngơi.
Anh thầm lau mồ hôi trong lòng, hít sâu hai lần rồi bước lại về phía Tả Phong Duệ.
Ông nhìn anh với vẻ mặt phức tạp: “Đeo găng tay lên, đấm bao cát.”
“Vâng.”
Thẩm Kình Vũ đeo găng rồi tiếp tục tập luyện.
Tả Phong Duệ đứng cạnh bấm giờ cho anh: “Bạn gái à?”
Thẩm Kình Vũ liếm môi, xem như ngầm thừa nhận.
Tả Phong Duệ nhớ đến mấy câu anh vừa nói mà gai người, không nhịn được xoa cánh tay.
Ông không phản đối việc vận động viên hẹn hò, nhưng thân là huấn luyện viên vẫn cần dặn dò: “Vận động viên là một nghề nghiệp vất vả, về sau cậu đi thi đấu, tập luyện khắp nơi nên thường xuyên không thể về nhà.
Sau này cậu nói chuyện lại với cô bé kia đi, hỏi xem