Thẩm Kình Vũ chưa bao giờ quát Kỷ Cẩm, nhưng chuyện thế này thực sự đã vượt quá ranh giới cuối cùng của anh.
Anh sực nhớ lại ngày hôm đó Tiêu Dịch Kiệt từng nói Kỷ Cẩm thích ăn cỏ gần hang, nghĩ đến việc Kỷ Cẩm có thể đã làm chuyện này với một người khác khiến lửa giận của anh bùng lên trong nháy mắt.
“Em có biết mình đang làm cái gì không?”
“Em làm cái gì?” Kỷ Cẩm bị anh hỏi to tiếng như vậy thì lửa giận cũng bốc lên đầu, quát lại còn to hơn.
“Em gọi điện thoại anh không nhận! Em bảo anh về anh không về! Bây giờ em muốn làm cũng không được! Có phải anh muốn chia tay với em không?!”
Thẩm Kình Vũ nghe thấy hai chữ “chia tay” thì ngây ra trong nháy mắt.
Sao Kỷ Cẩm có thể nói ra hai chữ này một cách dễ dàng như thế chứ?
“Anh không hề!” Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân, nhưng anh chẳng phải Bồ Tát, đã nói đến nước này rồi rồi giọng điệu cũng trở nên nóng nảy.
“Không phải anh đã bảo với em hôm nay là ngày huấn luyện chính thức đầu tiên sao? Anh không thể chống đối huấn luyện viên được, hơn nữa anh vừa xong đã chạy về ngay lập tức…”
“Tại sao không thể? Huấn luyện chứ có phải thi đấu đâu, anh xin nghỉ nửa buổi thì sao? Rõ ràng anh không muốn về gặp em!”
Thẩm Kình Vũ mở miệng muốn nói gì đó, song sau khi hít thở chợt thấy chẳng nói được gì.
Trao đổi kiểu này làm anh cảm thấy vô cùng bực bội, đồng thời cũng không có nghĩa lý gì.
Anh vắt tay phải lên trán, muốn bảo Kỷ Cẩm trước hết nên bình tĩnh lại một chút, đến khi cậu tỉnh táo thì bọn họ nói chuyện sau, nhưng anh vẫn nhớ khi Kỷ Cẩm tức giận không thể nói những câu như vậy.
“A Cẩm.” Anh đổi một cách khác để thuyết phục.
“Bây giờ đầu anh đang hơi loạn, em cho anh suy nghĩ một chút, chờ lát nữa anh lại qua với em được không?”
Anh nhặt quần áo bị Kỷ Cẩm vứt xuống đất, đang định mặc vào thì bị cậu lao lên cướp lấy, ném nó đi một lần nữa.
Lồng ngực Kỷ Cẩm phập phồng càng dữ dội, cậu nhìn chằm chằm vào Thẩm Kình Vũ.
Bên dưới khuôn mặt tức giận kia là sự lo âu, mà lo âu bắt nguồn từ sợ hãi: Tại sao trước kia mỗi khi cậu cần, chỉ gọi là Thẩm Kình Vũ sẽ lập tức có mặt? Tại sao bây giờ Thẩm Kình Vũ lại muốn tách ra? Có phải anh đi khỏi rồi sẽ không bao giờ trở lại nữa không?
Vô số ý nghĩ điên cuồng lướt qua đầu cậu, nhưng cậu không thể tập hợp được một câu nói hoàn chỉnh.
Cậu cố sức đẩy Thẩm Kình Vũ, muốn anh nằm lại trên sofa, không muốn để anh đi.
Thẩm Kình Vũ bị hành động của cậu châm thêm lửa giận, nắm lấy cổ tay định khống chế lại đối phương, song anh vừa dùng sức, Kỷ Cẩm đột nhiên biến sắc, kêu lên đầy đau đớn.
Thẩm Kình Vũ sợ hết hồn, lập tức buông tay.
Kỷ Cẩm đang ôm lấy cổ tay ngồi sụp xuống.
“Em sao thế?” Thẩm Kình Vũ vội khom lưng, ngồi xuống xem xét.
“Em… Em bị thương?” Anh tưởng bản thân dùng sức lớn quá làm cậu bị thương, nhưng nhớ lại động tác khi nãy thì cảm thấy hẳn không đến nỗi.
Kỷ Cẩm cắn môi, nước mắt rơi lã chã.
Từ rạng sáng đến bây giờ cậu vẫn cố gắng kiềm chế, nhẫn nại đến hết sức, nhưng càng kiềm chế càng lo âu, càng nhẫn nại càng đau khổ.
Cậu nhọc nhằn khổ sở giả bộ trước những người khác, song vừa thấy Thẩm Kình Vũ thì không còn nhịn được nữa.
Cậu coi Thẩm Kình Vũ như cảng tránh gió an toàn của mình, mà bây giờ cảng tránh gió ấy không còn cho cậu cập bến nữa rồi!
Thẩm Kình Vũ nhận ra Kỷ Cẩm bị thương thì chợt tỉnh táo lại.
Hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ buổi chiều, giọng nói bất thường của Kỷ Cẩm trong điện thoại, căn nhà bị cậu phá tanh bành, sự ngang ngược vô lý của Kỷ Cẩm sau khi anh trở về, tất cả mọi thứ như xâu chuỗi lại, khiến anh nghĩ thông cái gì đó.
— Nhất định Kỷ Cẩm đã chịu kích thích từ bên ngoài mới trở nên như vậy.
— Sự tức giận của Kỷ Cẩm không nhắm vào mình.
Hay nói cách khác, bản thân sự vô lý ấy không đến từ Tiểu Cẩm của anh, mà do rối loạn lưỡng cực, do con ma bệnh trong lòng cậu.
Hai ý nghĩ ấy khiến sự tức giận của Thẩm Kình Vũ tan biến trong nháy mắt.
Kỷ Cẩm dùng sức lau sạch nước mắt, đứng lên đẩy Thẩm Kình Vũ ra: “Không phải anh là vệ sĩ của em à? Tại sao lúc em cần anh lại không có mặt? Em bị thương anh cũng không về! Em cầu xin anh như thế, sao anh không chịu về?”
Cậu cố chấp chìm trong suy nghĩ của mình, không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.
Lần này Thẩm Kình Vũ không phản kháng nữa, bị cậu đẩy về ghế sofa.
Kỷ Cẩm lại muốn ngồi lên, Thẩm Kình Vũ nắm lấy khuỷu tay cậu, nhìn cậu với ánh mắt buồn bã: “Em muốn làm gì?”
Kỷ Cẩm không nói gì, như thể muốn tham gia một cuộc đụng độ không cân sức với anh.
Thẩm Kình Vũ hít sâu trong yên lặng.
Anh có thể không quan tâm đến quá khứ của Kỷ Cẩm, nhưng anh không mong mình chỉ là đối tượng tạm bợ cậu tìm đến để phát tiết cảm xúc.
“Kỷ Cẩm, anh đang hỏi em đấy… Trả lời anh đi–” Giọng anh khàn khàn hỏi lại.
“Em muốn làm với anh à?”
Kỷ Cẩm to giọng quát lại: “Đúng thế đấy!”
Thẩm Kình Vũ không muốn đọ âm lượng với cậu, hỏi tiếp đầy kiềm chế: “Vậy em có yêu anh không?”
Chẳng hiểu sao vấn đề này khiến Kỷ Cẩm trở nên gắt gỏng hơn cả.
Yêu? Tất cả sự lo lắng và bực bội của cậu đến từ việc người yêu không thể thỏa mãn cậu, thà rằng cậu không yêu thì đã chẳng đau khổ như vậy!
Cậu vẫn cứng đầu không chịu trả lời, tiếp tục giãy giụa.
Thẩm Kình Vũ không thể nhịn được nữa, dồn sức vác cậu lên trên vai.
Kỷ Cẩm đột nhiên bị anh nâng lên, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Thẩm Kình Vũ mang vào phòng, ném lên chiếc giường mềm mại.
Thẩm Kình Vũ mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy từ bên trong một chai gel bôi trơn – thứ anh vừa mua ngày hôm qua.
Mấy hôm trước anh không làm đến cùng với Kỷ Cẩm không chỉ vì cậu phải đi diễn bên ngoài, mà còn vì chuyện ấy không chuẩn bị sẵn sàng rất dễ bị thương.
Nhưng anh không mở nắp chai ra ngay, chỉ để nó trên đầu giường rồi cúi người để chặn Kỷ Cẩm lại.
Chiếc giường lớn hơn ghế sofa, anh không giữ tay cậu mà thẳng thừng dùng trọng lượng của mình đè lên, ôm lấy đối phương như đang trói buộc, không để cậu đấm đá lung tung.
“Nói đi, em có yêu anh không?” Anh cũng muốn cố chấp theo, nhất định phải nhận được đáp án từ một người bệnh như Kỷ Cẩm.
Cậu không nói gì, ngẩng cổ lên không biết là muốn hôn hay cắn anh.
Thẩm Kình Vũ chống người, không để cậu đạt được mục đích.
Hai người giằng co một lúc, cổ Kỷ Cẩm run run, lại ngã xuống giường.
“Nói đi!” Thẩm Kình Vũ nhìn chăm chú vào đôi mắt đen nhánh của cậu, dụ dỗ.
“Nói ra nào, anh sẽ làm với em.”
Kỷ Cẩm lắc đầu nguầy nguậy, chênh lệch về cân nặng và không có kỹ năng thoát khỏi sự khống chế của đối phương khiến cậu không thể động đậy dù chỉ một chút.
Thể lực tiêu hao làm cậu dần uể oải, khóe miệng chợt trễ xuống, lại muốn bật khóc.
“Sao anh cứ phải chống đối em thế? Nghe theo em thì chết à!” Cậu vừa bực vừa ấm ức, quát thật to.
Thẩm Kình Vũ nghe cậu quát thì sững sờ, cảm thấy vô cùng hoang đường: Rốt cuộc ai đang chống đối ai đây? Kỷ Cẩm còn thấy oan ức? Mẹ nó đúng là… Anh phải đi đâu để nói lý bây giờ?
Một lát sau, thấy Kỷ Cẩm vẫn đang nước mắt lưng tròng, anh như bừng lên lửa giận, cầm cái chai vẫn đang để trên tủ đầu giường, xé toang phần bọc bên ngoài như phát tiết: “Đệt… Được! Em muốn thế nào cũng được, anh nghe em!”
Động tác của anh vô cùng thô lỗ.
Từ khi về nhà, tâm trạng của anh đã bị Kỷ Cẩm quấy đến liểng xiểng, bây giờ chẳng còn chút tiết chế nào.
Kỷ Cẩm cũng như muốn đối chọi với cơn giận của anh, cắn răng không cho bản thân kêu đau.
Không lâu sau, Thẩm Kình Vũ dần nhận ra dù Kỷ Cẩm đang thái độ, nhưng thật ra biểu hiện của cậu vô cùng trúc trắc, trông không có vẻ gì là có kinh nghiệm.
Anh không khỏi cảm thấy ngạc nhiên: “Em… Em khó chịu à?”
“Nói nhảm!” Nước mắt Kỷ Cẩm trào ra.
Cậu chống tay lên giường, nhưng cổ tay đang bị thương khiến cậu đau đến nhũn ra, ngã sang một bên.
Thẩm Kình Vũ thấy vậy, vội giúp cậu xoay người lại.
“Huhu…” Cuối cùng Kỷ Cẩm đã đạt được mục đích, không còn chống đối mãnh liệt như trước nữa.
Cậu lấy hai tay che mặt, khóc không ngừng.
“Sao lại đau thế cơ chứ!”
Sự tức giận trong lòng Thẩm Kình Vũ ầm ầm sụp đổ– Vậy mà Tiêu Dịch Kiệt lại lừa anh? Thế mà anh lại tin! Trong nháy máy, trong anh chỉ còn sót lại sự đau lòng và xót xa.
Anh nâng khuôn mặt đang khóc thút thít của Kỷ Cẩm, liên tục hôn xuống khóe mắt đong đầy nước mắt của cậu, động tác dịu dàng lạ thường.
Kỷ Cẩm khóc đến không thở nổi, ôm siết lấy cổ Thẩm Kình Vũ.
Cậu muốn đối phương ôm mình chặt hơn, chặt hơn nữa.
Nếu cứ mãi mãi như vậy, không bao giờ tách ra mới có thể khiến sự bất an trong lòng cậu tan biến.
***
Không biết đã qua bao lâu, căn phòng trở lại vẻ yên tĩnh, chỉ còn hai tiếng hít thở liền kề.
Thẩm Kình Vũ ôm người yêu trong lòng, vuốt ve an ủi rất lâu mới chống người ngồi dậy.
Anh cúi đầu nhìn sang bên cạnh, làn da Kỷ Cẩm mướt mải mồ hôi càng trở nên trắng nõn đến trong suốt, trên trán có mấy sợi tóc ướt đẫm rủ xuống lông mày.
Đôi mắt cậu khép hờ, có lẽ vì quá uể oải, mệt mỏi rồi, nhưng không biết sức lực đâu ra mà hàng mi chợt rung lên, vẫn không chịu ngủ thiếp đi.
“Em còn dậy được không?” Thẩm Kình Vũ gạt sợi tóc mái cho cậu, động tác rất nhẹ như thể sợ nếu dùng sức quá lớn, đối phương sẽ vỡ vụn mất.
Kỷ Cẩm mở mắt, bên trong vẫn còn vệt nước.
Cậu nhìn Thẩm Kình Vũ, lắc đầu với vẻ đáng thương vô cùng.
Sau khi cơn tức giận qua đi, cả người cậu toát ra vẻ mềm mại lạ thường.
“Xin lỗi…” Tim Thẩm Kình Vũ tan chảy, khom lưng nhấc đầu gối của cậu lên.
“Anh bế em đi tắm nhé.”
Kỷ Cẩm cũng phối hợp theo, ôm lấy vai anh.
Sau khi tắm xong, Thẩm Kình Vũ lại ôm Kỷ Cẩm về giường, xếp cho cậu nằm ngay ngắn rồi đứng lên, định đi ra ngoài.
Anh còn chưa cất bước, bỗng cảm thấy vạt áo của mình bị đối phương nắm lấy nên cúi đầu nhìn.
Kỷ Cẩm nhấc tay khỏi chăn, nắm lấy áo anh một cách vội vàng.
Anh bật cười, xoa đầu cậu: “Anh đi lấy đồ.”
Kỷ Cẩm không chịu buông tay, giọng nói khàn khàn: “Không cần đi.”
Ba chữ ấy như một cái búa đập thật mạnh vào tim Thẩm Kình Vũ, khiến mạch máu của anh thít chặt lại trong nháy mắt.
Anh cúi người xuống, hôn lên đôi môi mềm mại của Kỷ Cẩm, nói mơ hồ một câu: “A Cẩm, anh yêu em”.
Anh còn không cố chấp với việc mình sẽ nhận lại câu trả lời như thế nào, dù sao vào lúc này, anh chỉ muốn biểu đạt tâm ý của mình cho Kỷ Cẩm biết.
Đối phương được anh hôn một cái, rốt cuộc cũng nới lỏng tay.
Thẩm Kình Vũ nhanh chóng trở về, cầm theo một chai dầu xoa đấm bốc Thái Lan.
Anh ngồi bên giường, nắm lấy tay phải của Kỷ Cẩm từ trong chăn ra kiểm tra: “Cổ tay trật rồi à? Sao bị thương thế này?”
Kỷ Cẩm nhỏ giọng trả lời: “Bị đánh úp…”
“Đánh úp? Ai?” Thẩm