Mười phút sau, Thẩm Kình Vũ ngồi trên sofa, ôm Kỷ Cẩm trong lòng.
Cậu vừa khóc nức nở một lúc, giờ đã chuyển sang những tiếng thút thít đứt đoạn.
Thẩm Kình Vũ giật lấy tờ khăn giấy đưa cho cậu, cậu lau nước mũi, phát ra âm thanh như một bé mèo con rồi ném cuộn giấy vào khay trà.
Giấy trên bàn đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
Thẩm Kình Vũ thấy cậu lau đến mức mũi đỏ bừng, vừa buồn cười vừa đau lòng, nắm cằm cậu hôn lên một cái: “Sao khóc vậy em?”
Kỷ Cẩm lắc đầu: “Tự dưng xúc động.”
Khi nãy, cậu vừa dứt lời nói muốn đi khám bác sĩ thì đột nhiên bật khóc.
Nguyên nhân đằng sau trận khóc này rất phức tạp, nghĩ đến việc trước kia Thẩm Kình Vũ từng phải nếm trải những thứ ấy thì đau lòng muốn chết, sau đó nghĩ đến căn bệnh mang lại toàn những đau khổ, uất ức cho mình, cuối cùng là bất an, sợ hãi và rất nhiều cảm xúc hỗn tạp khác trộn lại với nhau, khiến cửa đập cảm xúc của cậu vỡ tan.
Thẩm Kình Vũ thấy cậu đã khóc đủ, bèn ôm siết lấy cậu, nhấc eo cậu lên để cậu ngồi lên chân mình.
Anh cọ chóp mũi với đối phương, mũi Kỷ Cẩm lành lạnh.
“Sao tự nhiên lại muốn đi khám?” Thẩm Kình Vũ hỏi.
Kỷ Cẩm sụt sịt, nói nhỏ: “Thương anh.”
Câu nói ấy khiến cả người Thẩm Kình Vũ như ngâm trong một lọ sốt ô mai, khiến mỗi lỗ chân lông của anh đều nếm được cảm giác vừa chua vừa ngọt.
Trước đây Kỷ Cẩm luôn chống đối việc chữa bệnh không chỉ vì sợ hãi tác dụng phụ kinh khủng của thuốc.
Tuy giai đoạn trầm cảm của căn bệnh này khiến cậu vô cùng đau khổ, nhưng kỳ hưng cảm lại vô cùng bay bổng, não chạy hết tốc lực, suy nghĩ tuôn như suối, cảm tưởng như chỉ còn cách một bước nữa là có thể cất cánh lên trời.
Sự sảng khoái ấy khiến cậu gần như quên mất mình đang bị bệnh.
Mà dù có bệnh, bao nhiêu đau khổ vẫn do một mình cậu chịu đựng, chưa từng làm phiền đến người khác, sao cậu phải sống theo ý thích của bọn họ cơ chứ?
Nhưng sau khi quen Thẩm Kình Vũ, cậu mới biết hóa ra mình không phải một hòn đảo đơn độc.
Có người cam tâm tình nguyện gánh chịu sự đau khổ này vì cậu, sao cậu có thể nhẫn tâm để người luôn đối xử dịu dàng với mình nhận lại toàn nỗi đau và sự bất hạnh được?
Thẩm Kình Vũ siết tay để ôm lấy Kỷ Cẩm chặt hơn.
Anh hôn từ trán xuống bờ môi, tình cảm đong đầy trong tim như dâng trào.
Kỷ Cẩm ôm cổ anh, nhiệt tình đáp lại.
Vốn cậu chỉ muốn thân mật để thể hiện tình yêu của mình, song gò má dần phiếm đỏ vì cơn động tình.
Đôi môi hai người quấn quýt, tách ra một cách khó khăn.
Khi tách ra, ánh mắt Kỷ Cẩm đã có phần mê man, nhỏ giọng hỏi: “Tối hôm nay… không?”
Thẩm Kình Vũ ngạc nhiên: “Em không khó chịu à?”
“Vẫn ổn…” Kỷ Cẩm mím môi, không nhịn được nụ cười mang đôi chút ngượng ngùng và cả ngọt ngào.
“Em thích lắm… Anh dịu dàng một chút, nhẹ một chút là được…”
Trước đây cậu chỉ thích được Thẩm Kình Vũ ôm ấp, vuốt ve, bởi tiếp xúc thân mật sẽ khiến não bộ tiết ra hormone giúp cậu ổn định tâm trạng.
Còn bây giờ muốn thân cận hơn nữa với người yêu là để cảm nhận được sự thỏa mãn, no nê chưa từng có trong lòng.
Cậu vừa dứt lời, lập tức cảm thấy cơ thể mất đi trọng lượng, sợ hãi ôm chầm lấy cổ Thẩm Kình Vũ.
Anh bế thẳng cậu lên, bước thật nhanh vào trong phòng.
Ngày mai là chủ nhật, anh không cần huấn luyện, mấy ngày tới Kỷ Cẩm cũng không có công việc, bọn họ có thể thích gì làm nấy.
Kỷ Cẩm chưa kịp nói lại rằng cậu bảo “tối hôm nay” còn bây giờ ngoài trời vẫn sáng trưng, đã bị những nụ hôn phủ xuống đến không nói ra lời.
***
***
Tuy Kỷ Cẩm muốn đi khám lại nhưng dù sao cậu cũng là người nổi tiếng, không thể tùy tiện đến bệnh viện khám được.
Cả ngày chủ nhật, hai người ở trên giường tìm kiếm các bệnh viện uy tín ở trong, ngoài nước cũng như tìm hiểu những phương pháp điều trị rối loạn lưỡng cực.
Tìm tòi nửa ngày, hai người lại thấy hết đường xoay sở.
Thẩm Kình Vũ sờ mái đầu vẫn đang vùi trong gối, đề xuất: “Mẹ em đang uống thuốc đúng không? Hay là hỏi mẹ em đã đi khám ở đâu…”
Kỷ Cẩm cứng người lại một thoáng, song không phản đối.
Với thân phận của cậu, muốn đến viện khám bệnh thì nhất định phải tìm một người đáng tin cậy bằng quan hệ, nếu không chuyện riêng tư sẽ bị phơi bày hết cả.
Hơn nữa Ân Thanh đã bắt đầu uống thuốc, có lẽ Kỷ Quân Khiêm cũng đoán được tình hình của cậu nên liên tục muốn nói chuyện, chẳng qua cậu vẫn luôn né tránh.
Sự tránh né ấy không phải để giấu giếm, mà cậu không biết phải đối mặt với ông như thế nào nên đành lần lữa, kéo dài.
Nhưng nếu đã quyết định chữa bệnh, sớm muộn gì cậu cũng phải thẳng thắn đối mặt với ông.
Kỷ Cẩm không lên tiếng, nhắm mắt dịch sát vào người anh rồi bỗng nhiên mở mắt như thể hạ quyết tâm, cúi đầu bấm điện thoại.
Khoảng hai mươi phút sau, cậu ngẩng lên: “Cha nói đã hẹn chuyên gia cho em rồi, cuối tuần sau anh đi khám với em nhé.”
Thẩm Kình Vũ: “Hẹn xong rồi? Em nói thật với ông ấy?”
“Không.” Kỷ Cẩm lắc đầu.
“Em nhờ ông ấy hẹn cho em một bác sĩ chuyên khoa tâm thần, còn lại thì thôi, để em khám xong rồi nói sau.”
Bây giờ Kỷ Quân Khiêm đối xử với con trai vô cùng thận trọng, cậu không chịu nói ông cũng không dám hỏi nhiều, mà thật ra ông đã đoán được phần nào tình hình của cậu.
Thẩm Kình Vũ nâng mặt Kỷ Cẩm, hôn vào chóp mũi cậu: “Được, cuối tuần sau chúng ta đi khám.”
Hôm sau, Kỷ Cẩm ở nhà nghỉ ngơi, Thẩm Kình Vũ lại đến câu lạc bộ huấn luyện.
Tập đến giữa trưa rồi nghỉ ăn cơm, Tả Phong Duệ và Thẩm Kình Vũ vừa ăn trong căn tin vừa trò chuyện.
“Tôi hẹn cho cậu ba trận đấu.” Tả Phong Duệ nói.
“Hai trận tháng tám, một vào tháng chín.
Không phải thi đấu chuyên nghiệp gì, bán nghiệp dư thôi, ăn xong tôi sẽ lấy tài liệu cho cậu xem.”
Thẩm Kình Vũ nhai một lúc, nuốt xuống tảng thịt bò rồi gật đầu: “Cảm ơn huấn luyện viên!”
Tả Phong Duệ bắt đầu sắp xếp các trận đấu cho anh, một mặt để giúp Thẩm Kình Vũ tích lũy chiến tích, mặt khác để câu lạc bộ khảo sát năng lực sâu hơn trong các trận đánh, nhờ vậy ông có thể lập ra kế hoạch huấn luyện kỹ lưỡng, chi tiết hơn.
Rất nhiều thói quen, ưu điểm hay nhược điểm của vận động viên không thể nhìn ra khi huấn luyện đơn thuần, môn thể thao đối kháng này nhất định phải thực chiến, còn cần thực chiến với số lượng lớn.
Trong các câu lạc bộ sẽ có chuyên gia phân tích số liệu ghi lại mỗi động tác trong trận đấu của vận động viên rồi thống kê tỉ lệ thành công của những đòn tấn công, tỉ lệ hạ gục thành công, số đòn đánh trong một phút, tỉ lệ chính xác,… Chỉ khi căn cứ vào những số liệu này mới có thể hiểu rõ về một tuyển thủ.
Hơn nữa, chuyên gia phân tích số liệu không chỉ làm việc với vận động viên trong đội mà còn phải phân tích đối thủ để giúp bọn họ chuẩn bị kế hoạch chiến đấu hoặc phân tích các vận động viên đẳng cấp nhất thế giới để nắm được các kỹ thuật đánh nhau mới hiệu quả nhất.
Ăn trưa xong, Thẩm Kình Vũ đi theo Tả Phong Duệ vào văn phòng để xem tư liệu về những trận đấu ông đã đăng ký cho mình.
Sau giờ nghỉ trưa, anh lại trở về sân huấn luyện.
Những ngày huấn luyện trôi qua ngày chóng, chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần.
Sáng sớm, hai người rời giường, ăn sáng.
Kỷ Cẩm thay đồ, che mặt rồi hai người cùng ra ngoài.
Lúc đi thang máy xuống tầng, Thẩm Kình Vũ nhận ra Kỷ Cẩm có phần bất an, bèn nắm tay cậu nhét vào túi áo mình.
Thang máy nối thẳng xuống nhà để xe dưới hầm, bọn họ chưa đi được hai bước ra ngoài, Kỷ Cẩm đã dừng