Buổi sáng Thẩm Kình Vũ vẫn đến câu lạc bộ như kế hoạch.
Huấn luyện đến mười hai giờ trưa, anh chạy từ câu lạc bộ về nhà ăn trưa cùng Kỷ Cẩm.
Ăn xong, Kỷ Cẩm thay một bộ quần áo kín đáo.
Khi hai người chuẩn bị ra ngoài, cậu quay lại phòng cầm mấy hộp quà ra.
Thẩm Kình Vũ nhìn mà ngạc nhiên: “Gì vậy em?”
“Quà tặng bố anh.” Kỷ Cẩm đáp, có phần ngại ngùng.
“Tự nhiên sáng nay anh nói muốn đưa em đi thăm bố, mà em không dám ra ngoài mua đồ một mình nên tìm lại trong nhà, chọn vài món quà của nhãn hàng… Tặng những thứ này bố anh không để tâm chứ?”
Dù là đồ được tài trợ nhưng bản thân những thứ đó đều rất chất lượng.
Cà vạt, đồng hồ của các nhãn hàng nổi tiếng và thực phẩm dinh dưỡng, tất cả đều có giá trị không nhỏ.
Thẩm Kình Vũ bật cười.
Sáng nay anh vội đến câu lạc bộ nên chưa kịp nói rõ với Kỷ Cẩm, làm cậu coi đây là dịp gặp mặt bố mẹ.
Anh nhấc mấy cái túi trong tay Kỷ Cẩm qua một bên, lắc đầu: “Đừng mang gì cả.”
Kỷ Cẩm tưởng anh đang tỏ ra khách sáo, cau mày: “Vậy sao được?”
Thẩm Kình Vũ dắt tay cậu đi về phía bậc cửa: “Không phải như em nghĩ đâu.
Ra ngoài trước đi, anh sẽ kể cho em trên đường.”
Dù trước khi nhận việc Túc An đã điều tra qua về bối cảnh gia đình của anh nhưng cô không hề nói lại kết quả điều tra ấy cho Kỷ Cẩm.
Cậu chỉ từng nghe Thẩm Kình Vũ nói mẹ anh qua đời từ khi anh còn rất nhỏ còn bố thì không quản anh, ngoài ra chẳng biết gì hơn.
Trên đường lái đến bệnh viện, Thẩm Kình Vũ từ từ kể cho Kỷ Cẩm.
“Thẩm Vọng ông ta… là bố của anh.
Từ mười mấy tuổi anh đã quen gọi thẳng tên ông ta rồi.” Thẩm Kình Vũ vừa xoay vô lăng lái xe ra khỏi khu nhà, vừa nói.
“Ông ta là một người không đáng tin chút nào… Từ khi anh còn nhỏ, ông ta đã làm rất nhiều việc, vệ sĩ, lái xe, bán hàng, còn tự lập nghiệp nữa…”
Thật ra Thẩm Vọng từng làm những gì thì Thẩm Kình Vũ không rõ, anh chỉ biết ông chẳng làm nổi thứ gì, tất cả những công việc ấy đều không kéo dài quá nửa năm.
Kỷ Cẩm ngồi ở cạnh ghế lái, lặng yên nghe Thẩm Kình Vũ nói.
Thẩm Kình Vũ nhớ lại quãng đường trưởng thành của mình.
Khi mẹ còn sống, anh gần như không có ấn tượng gì về bố, mà mẹ chăm sóc anh rất tốt nên khi ấy anh cũng không nhận ra nhà mình khác nhà người khác như thế nào.
Tiếc rằng sau đó…
Anh mím môi, im lặng một lúc rồi mở miệng: “Năm anh chín tuổi, mẹ qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, những họ hàng khác ở quá xa nên anh chỉ có thể sống cùng ông ta.
Sau đó anh mới biết ông ta vô lý như thế nào…”
Kỷ Cẩm nhìn Thẩm Kình Vũ với vẻ ngạc nhiên.
Khi nhắc đến cái chết của mẹ, thái độ của anh rất bình tĩnh, nhưng chính sự bình tĩnh ấy lại khiến cậu thấy hơi bất an, thế là Kỷ Cẩm đưa tay trùm lên bàn tay đang cầm vô lăng của anh.
Thẩm Kình Vũ biết cậu đang an ủi mình, lắc đầu cười: “Không sao.
Đã mười lăm năm, anh cũng ổn từ lâu rồi.”
Kỷ Cẩm không biết nên nói gì, song sợ ảnh hưởng đến việc lái xe của anh nên yên lặng rút tay về.
Mạch suy nghĩ bị gián đoạn, Thẩm Kình Vũ dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Như anh mới nói đấy, ông ta là một người không đáng tin.
Sau khi mẹ qua đời, chắc là ông ta thấy anh vướng víu quá nên cũng chẳng quản anh.
Thỉnh thoảng ông ta kiếm được tiền bên ngoài thì sẽ cho anh mấy trăm đồng, còn việc anh đóng học phí bằng cái gì, ăn gì, làm gì bên ngoài thì mặc kệ…”
Kỷ Cẩm sững người: Trên đời có người bố nào như thế à?
“Vì phụ huynh mặc kệ nên hồi nhỏ anh cũng chẳng tốt đẹp gì.
Lên tiểu học đã đánh nhau với người khác bên ngoài, còn cướp tiền tiêu vặt của bạn học…” Nói đến lịch sự đen này, Thẩm Kình Vũ có phần xấu hổ.
“Khả năng đấm đá của anh cũng bắt đầu được luyện từ khi ấy.”
Anh cười tự giễu, song Kỷ Cẩm chẳng thể nào cười nổi: “Anh còn nhỏ thế, không ai quan tâm thì sống thế nào?”
“Cũng không hẳn là không ai quan tâm, anh vẫn luôn rất may mắn, lúc nào cũng có thể gặp được người sẵn sàng giúp đỡ…” Thẩm Kình Vũ kể tiếp.
“Hồi đó có mấy hàng xóm thường xuyên cho anh ăn cơm cùng, người ở ủy ban nhân dân cũng chăm sóc anh.
Thẩm Vọng không cho anh tiền đóng học phí nhưng các thầy cô trong trường ứng cho anh, còn giúp anh kêu gọi học bổng…”
Nhắc đến những người ấy, trong lòng anh vẫn cảm thấy ấm áp.
Tiếc là đã trôi qua quá lâu, lúc ấy anh còn quá nhỏ nên đã mất phương thức liên lạc của bọn họ, cũng không biết nên làm gì để báo đáp.
Kỷ Cẩm nghe mà sắp không thở nổi.
Người trải qua một cuộc sống như vậy, rốt cuộc nội tâm phải mạnh mẽ đến đâu mới có thể nói rằng mình rất may mắn cơ chứ? Trời ạ…
Thẩm Kình Vũ nhận ra mình hơi lạc đề, bèn lái câu chuyện về Thẩm Vọng: “Ừm… Vì anh lúc nào cũng có người giúp đỡ nên thứ đau đầu nhất không phải thiếu ăn hay thiếu tiền đóng học phí, mà Thẩm Vọng… Thỉnh thoảng ông ta lại say rượu, uống nhiều say khướt rồi đập phá đồ trong nhà, còn đánh người nữa.
Chẳng biết được khi nào ông ta tỉnh nên mỗi ngày tan học về, nếu ông ta không có ở nhà thì anh sẽ rất vui, còn nếu ở nhà thì anh sẽ tìm cách tránh đi một thời gian.”
Nói đến đây, tay trái Thẩm Kình Vũ thả vô lăng để chạm nhẹ vào xương cung mày của mình: “Thị lực mắt trái của anh kém hơn vì một lần bị ông ta đánh khi quá chén.
May mà lúc đấy anh còn nhỏ, khả năng hồi phục cũng mạnh nên thị lực về được 0.4, không ảnh hưởng đến cuộc sống, cũng không ảnh hưởng đến việc anh thi đấu…”
Kỷ Cẩm nghẹn ngào: “Mắt anh do bố đánh á?!” Cậu còn tưởng anh bị thương khi thi đấu!
“Ừ, đúng.”
“… Đệt! Mẹ!” Kỷ Cẩm không nhịn được câu văng tục.
Cậu không muốn đến viện nữa, cậu muốn về nhà ngay lập tức, nếu không sợ rằng lát nữa nhìn thấy bố của Thẩm Kình Vũ, cậu sẽ tức giận cầm cái gì đó đập ông ta.
Thẩm Kình Vũ thấy chủ đề này nặng nề quá, nói tiếp: “Thật ra vẫn ổn, anh với ông ta không sống chung lâu lắm.
Từ mười bốn tuổi anh trọ ở trường, về sau tham gia mấy giải đấu rồi đoạt giải nhất, có thêm chút tiền trợ cấp nên lo được học phí và tiền sinh hoạt, anh cũng không liên lạc với ông ta nữa.”
Kỷ Cẩm mất rất lâu để ổn định lại nhịp thở, cuối cùng cũng kiềm chế được cơn giận của mình: “Sao ông ta lại vào viện? Bị bệnh gì à?”
“Suy gan, thời kỳ cuối rồi, chắc vì uống nhiều rượu quá.
Sau khi anh từ Thái Lan về mới nghe nói.
Vốn ông ta cũng chẳng có tiền, sau khi mắc bệnh thì bán cả nhà cũ rồi dùng hết để chữa bệnh.
Đúng lúc trong tay anh có chút tiền tiết kiệm nên đến viện lo tiền thuốc thang cho ông ta.
Dù sao ông ta cũng từng lo cho anh vài bữa cơm, coi như trả lại.”
Kỷ Cẩm quay sang nhìn anh với ánh mắt phức tạp.
Nghe được Thẩm Vọng mắc bệnh nặng, trong lòng cậu có một suy nghĩ độc ác: Đúng là ác giả ác báo!
Tiếc là kẻ xấu có bị “ác báo” cũng chẳng làm cậu dễ chịu hơn bao nhiêu – rõ ràng Thẩm Kình Vũ đã phải khổ sở như vậy cơ mà! Trong lòng cậu nổi giông bão, nhưng lại không thể diễn tả bằng ngôn từ.
Nhà Kỷ Cẩm cách bệnh viện không xa, ngoài đường thứ bảy không quá đông đúc nên khoảng hai mươi phút sau, Thẩm Kình Vũ đã lái xe vào bãi đỗ của bệnh viện.
Xe tắt máy, Kỷ Cẩm lập tức tháo dây an toàn để nghiêng người qua ôm lấy Thẩm Kình Vũ, khẽ cọ vào tóc mai bên trán anh.
Không có từ ngữ để diễn tả, nhưng tiếp xúc thân mật có thể truyền đạt tâm tình của cậu.
Thẩm Kình Vũ không thấy bản thân đau khổ gì, nhưng khi Kỷ Cẩm ôm anh, chẳng hiểu sao anh vẫn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Hai người ôm nhau trong xe một lúc, Thẩm Kình Vũ thả Kỷ Cẩm ra rồi đeo khẩu trang – anh từng lộ mặt trong MV của Kỷ Cẩm, tuy bản thân anh không sợ bị người khác nhận ra nhưng vẫn sợ người khác tọc mạch rồi biết được Kỷ Cẩm đi cùng mình, đeo lên vẫn an toàn hơn.
Bọn họ xuống xe rồi đi về khu bệnh nhân nội trú.
Trong bệnh viên rất đông đúc, may là đeo khẩu trang trong bệnh viện rất bình thường, hơn nữa phần lớn mọi người ở đây đều bận lo việc của mình nên không ai chú ý đến bọn họ.
Thẩm Kình Vũ quen đường đến phòng của bác sĩ.
Kỷ Cẩm không vào theo, đứng chờ anh ở bên ngoài.
Thẩm Kình Vũ bước vào, vị nữ bác sĩ trung niên nhận ra anh bèn hỏi: “Lại đến đóng tiền à?”
Anh gật đầu: “Làm phiền bác sĩ rồi.”
Nữ bác sĩ thở dài, bắt đầu đóng dấu biên lai nằm viện.
Hóa đơn lần này nhiều hơn những lần trước, bà vừa đóng dấu vừa nói: “Tình huống mấy ngày gần đây của bệnh nhân rất nguy kịch, ngất vài lần vì biến chứng, tiền tháng trước cậu nộp đã dùng hết rồi…”
Bệnh viện dùng cách ứng trước viện phí, mỗi tháng Thẩm Kình Vũ nộp tiền thế chấp, bao giờ anh đến bác sĩ sẽ đưa biên