Lúc mới bắt đầu, Tả Phong Duệ không cho Thẩm Kình Vũ kế hoạch huấn luyện quá khắc nghiệt, chủ yếu để anh có thời gian thích ứng.
Nhưng sau khi anh đã làm quen, khối lượng huấn luyện sẽ ngày càng tăng.
Năm giờ chiều Thẩm Kình Vũ bước ra khỏi câu lạc bộ, gần như không nhấc nổi chân.
Anh lê thân mệt mỏi về nhà, nghĩ đến việc sẽ sớm nhìn thấy Kỷ Cẩm thì đột nhiên trong người lóe lên một mầm sống.
Bước qua cửa, Thẩm Kình Vũ thấy trong phòng khách không có người, lập tức chạy vào phòng ngủ.
Quả nhiên Kỷ Cẩm đang nằm trên giường ngủ say sưa.
Nhìn người trong lòng ngủ một cách yên lành, anh cảm thấy cơ bắp đau ê ẩm của mình đỡ hơn nhiều.
Anh khom lưng hôn khẽ vào gò má Kỷ Cẩm, giúp cậu đắp lại chăn rồi ra ngoài tắm rửa nấu cơm.
Sáu giờ rưỡi, Thẩm Kình Vũ làm xong một bữa hai mặn hai chạy, lại bước vào phòng ngủ.
“A Cẩm.” Anh ngồi bên giường, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn dỗ dành một lúc mới đánh thức được đối phương.
“Dậy ăn cơm nào.”
Bác sĩ yêu cầu cậu sinh hoạt, ăn uống theo quy luật, dù Kỷ Cẩm muốn ngủ thế nào đi nữa cũng không thể bỏ qua bữa cơm được.
Kỷ Cẩm có vẻ vẫn rất buồn ngủ, vô thức bước theo Thẩm Kình Vũ đến bàn ăn.
Thẩm Kình Vũ đưa bát cơm đầy ắp cho cậu: “Hôm nay em ở nhà làm gì?”
Đôi mắt Kỷ Cẩm có vẻ vô hồn, lời ít ý nhiều: “Đi ngủ.”
Các loại thuốc hướng thần tác động trực tiếp vào trung khu thần kinh, mà bộ phận ấy có chức năng vô cùng quan trọng đối với cơ thể, sau khi dùng thuốc có thể xuất hiện đủ loại tác dụng phụ kỳ quặc, ngủ nhiều đã là tác dụng phụ nhẹ nhàng nhất rồi.
Những chuyện này Hoàng Hữu đã từng căn dặn bọn họ.
Thẩm Kình Vũ đau lòng, nắm tay Kỷ Cẩm mà xoa nắn: “Ăn tối trước đi, lót da một chút rồi ngủ tiếp.”
Trông Kỷ Cẩm chẳng phấn chấn chút nào nên anh tưởng cậu không có khẩu vị, ai ngờ vừa động đũa cậu lại ăn nhiều lạ thường, còn nhiều hơn cả người vừa huấn luyện là anh! Bình thường nếu cậu ăn ngon là do thích món Thẩm Kình Vũ làm, nhưng hôm nay cậu không có vẻ gì là thưởng thức đồ ăn mà như thể đã đói bụng mấy kiếp rồi, ăn như hùm như sói.
Đồ ăn để qua đêm không tốt, trước giờ mỗi bữa Thẩm Kình Vũ chỉ nấu theo sức ăn của hai người.
Thấy Kỷ Cẩm ăn như vậy, dù anh chưa no nhưng vẫn gác đũa lại, không ăn nữa.
Kỷ Cẩm ăn nhiều hơn bình thường, sờ phần bụng chỗ dạ dày đang nhô cao, vẫn đói phát hoảng: “Không còn món gì nữa à?”
Thẩm Kình Vũ lắc đầu: “Hết rồi.
Mai ăn tiếp nhé.”
Thật ra trong tủ vẫn còn nguyên liệu nấu ăn, anh làm một món cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian, nhưng anh không dám cho Kỷ Cẩm ăn nữa – ăn uống quá nhiều như vậy khẳng định có chỗ không ổn.
Kỷ Cẩm không vui lắm, vào phòng bếp lượn một vòng rồi lấy ra một túi đồ ăn vặt.
Cậu vừa xé bao bì đã bị Thẩm Kình Vũ lấy đi mất: “Đừng ăn cái này, không tốt đâu.”
Kỷ Cẩm ấm ức vô cùng: “Nhưng em đói lắm!”
Thẩm Kình Vũ thấy cậu cồn cào vì cơn đói như vậy thì đành chịu thua: “Chờ anh vài phút, anh làm bò bít tết cho em.”
Anh lại làm vài món đơn giản cho Kỷ Cẩm ăn, đồng thời để bản thân mình đỡ đói.
Mãi cậu mới hết đói, Thẩm Kình Vũ thấy cậu ăn nhiều như vậy thì dẫn cậu xuống tầng đi bộ tiêu thực.
Nhưng hai người chưa đi được một trăm mét, mặt Kỷ Cẩm đột nhiên biến sắc, ôm bụng: “Em khó chịu.”
Thẩm Kình Vũ lập tức sốt sắng: “Khó chịu ở đâu?”
“Buồn nôn, muốn nôn lắm rồi.”
Thẩm Kình Vũ nhanh chóng đưa cậu về nhà.
Cửa thang máy vừa mở, Kỷ Cẩm lập tức xông vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn òng ọc ra ngoài, nôn hết tất cả đồ ăn cậu đã ăn vào tối nay.
Thẩm Kình Vũ đứng ở cửa phòng vệ sinh, nhìn tấm lưng gầy gò của cậu cong thành một đường như vậy, lo lắng vô cùng.
Anh biết thuốc có tác dụng phụ, có thể kích thích dạ dày, nhưng biết và tận mắt nhìn thấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Mẹ nó, đây là thứ thuốc chết tiệt gì mà lại tra tấn người khác như thế?!
Anh chỉ muốn ném tất cả thuốc trong tủ vào thùng rác, nhưng hai hôm trước Hoàng Hữu đã dặn, một khi đã dùng các loại thuốc hướng thần không thể tự tiện ngừng lại, nếu không còn tác động đến não bộ nhiều hơn.
Nhớ lần đầu Kỷ Cẩm uống thuốc cũng không thể ăn trong suốt một tháng, mà việc ngừng thuốc làm suốt ba tháng tiếp theo, cậu chẳng thể ăn uống bình thường.
Hôm trước khi Kỷ Cẩm chưa uống thuốc, Thẩm Kình Vũ còn có thể nói “Em không muốn thì không phải uống” một cách dễ dàng, song bây giờ anh chẳng thể nào nói ra khỏi miệng.
Kỷ Cẩm nôn xong, Thẩm Kình Vũ bước lên đỡ cậu, khẽ vỗ lưng cho cậu.
Kỷ Cẩm vung tay ra hiệu bản thân không có việc gì rồi chỉ bồn nước, Thẩm Kình Vũ vội dìu cậu qua.
Dùng nước súc miệng vài lần, Kỷ Cẩm vẫn thấy vị đắng bên trong, hỏi: “Có đường không?”
Hai người không thích ăn ngọt nên trong nhà không chứa sẵn.
Thẩm Kình Vũ bèn nói: “Để anh đi mua.”
Anh dìu Kỷ Cẩm về giường cho cậu nằm xuống, lập tức lao ra ngoài mua đồ ngọt.
Chưa đến vài phút sau, anh đã vác theo chiếc túi đầy ắp trở về.
“Thích loại nào? Em chọn đi/”
Kỷ Cẩm nhìn vào trong túi, sô cô la đủ các vị, kẹo bạc hà, ô mai đường,… cái gì cũng có, như thể Thẩm Kình Vũ vừa càn quét cả quầy bánh kẹo trong siêu thị về vậy.
Cậu đưa một phong kẹo bạc hà cho Thẩm Kình Vũ, giọng nói yếu ớt có phần làm nũng: “Anh đút cho em.”
Cậu nôn xong mà thấy cả người mất sức, đến vỏ kẹo cũng chẳng bóc được.
Hơn nữa, cậu đang khổ sở, tủi thân trong lòng nên rất muốn được người yêu an ủi.
Thẩm Kình Vũ xé vỏ kẹo, đặt nó trong lòng bàn tay, nhưng không đưa cho Kỷ Cẩm luôn mà ngậm trong miệng, cúi người muốn dùng miệng đút cho cậu.
Kỷ Cẩm không có ý này, vội quay đầu tránh đi: “Đừng, em vừa nôn xong…”
Thẩm Kình Vũ nhẹ nhàng xoay cằm cậu lại, ôm lưng cậu, hôn cậu triền miên.
Kỷ Cẩm muốn dùng lưỡi chặn hàm trên để ngăn anh xâm lược, nhưng hàng phòng ngự yếu ớt của cậu vốn chẳng thể ngăn nổi sự tiến công thần tốc của đối phương.
Kẹo bạc hà cuộn qua lại giữa môi lưỡi hai người, từ từ tan ra, vị mát lạnh ngọt ngào tràn ngập cả khoang miệng.
Đến khi viên kẹo tan một nửa, Thẩm Kình Vũ mới buông Kỷ Cẩm ra.
Kỷ Cẩm bị anh hôn đến mức không thể giữ đều nhịp thở, đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Trong miệng em không có vị gì à?”
“Có mà.” Thẩm Kình Vũ cười, dùng tay chạm nhẹ vào bờ môi đỏ ướt át của cậu.
“Vô cùng ngọt.”
Tâm trạng Kỷ Cẩm cũng tràn đầy ngọt ngào.
Kỷ Cẩm đã nằm cả một ngày, bây giờ không còn buồn ngủ nữa, mà Thẩm Kình Vũ đã hoàn thành tất cả hạng mục huấn luyện trong buổi sáng nên đêm nay không còn gì khác để làm.
Vậy là hai người ngồi trên giường, cùng chọn ổ mèo và nhà cây.
Nhà Kỷ Cẩm trang trí theo phong cách châu Âu, tương đối lạnh lẽo.
Hai người chọn một lúc lâu mới thấy một căn nhà cây tự lắp ráp màu xám.
Trên nhà cây còn có võng, một vài phòng biệt thự và vòng lăn, người mua có thể dựa vào kích thước nhà mình để mua thêm các bộ phận khác.
Nhà Kỷ Cẩm chẳng có gì ngoài không gian, cậu mua hai bộ gồm tất cả bộ phận, đến lúc đón mèo về có thể lắp thành cả một pháo đài ngoài phòng khách.
Chọn nhà cây cho mèo xong, hai người lại lên mạng tìm hiểu để mua đồ ăn mèo.
Cuối cùng, mèo còn chưa rước, thức ăn và đồ chơi mua về cho mèo đã chất đầy cả thùng.
Mua đồ xong, Kỷ Cẩm ném iPad qua một bên, nói bằng giọng mơ mộng: “Tiểu Ngư, anh nói xem chúng ta nên đặt tên cho mèo thế nào?”
Thẩm Kình Vũ là