Lục Thanh Viễn cũng đang di chuyển.
Cậu ta nhận ra Thẩm Kình Vũ có ý định bước lên, lập tức lách người sang để giữ khoảng cách với anh.
Cậu ta vẫn không chủ động tấn công, cú đá khi nãy của Thẩm Kình Vũ rất mạnh nên cần thời gian để giảm đau.
Hai người giằng co mười mấy giây, Lục Thanh Viễn cảm thấy cơn đau đã vơi bớt nên khi Thẩm Kình Vũ lại lấn tới một lần nữa, cậu ta không tiếp tục lùi.
“Thẩm đẹp trai lại chọc để thăm dò, Lục Thanh Viễn… Òa!” La Thượng Võ đang nói thì cục diện trên võ đài đột nhiên thay đổi.
Lục Thanh Viễn đang bị Thẩm Kình Vũ đánh cho lùi lại thì bỗng lách lên phía trước, thoắt cái xông đến trước mặt Thẩm Kình Vũ! Lúc này Thẩm Kình Vũ vừa tung ra một cú đấm, chưa kịp thu tay lại để phòng thủ thì nắm đấm của Lục Thanh Viễn đã móc vào cằm anh!
“Mẹ nó, mẹ nó!… Không trúng! Mau tránh ra! Ây dà cơ hội tốt như thế mà… Quá nhanh!… Ồ ồ!” La Thượng Võ không thể nói một câu rành mạch, chỉ thốt ra những lời cảm thán.
Trong phòng phát sóng trực tiếp lại đầy dấu chấm hỏi.
Cảnh vừa rồi lóe lên, rất nhiều khán giả thậm chí không nhìn rõ những thứ mới xảy ra, chỉ thấy hình như hai tuyển thủ vừa tiếp xúc với nhau.
Rốt cuộc ai đánh ai, ai bị đánh trúng thì bọn họ không thể phân rõ.
May mà vừa rồi La Thượng Võ không hề chớp mắt.
Đến khi hắn tỉnh lại từ cơn kích động, hắn nhanh chóng giải thích với người xem: “Lục Thanh Viễn đột ngột rút ngắn khoảng cách, tặng cho Thẩm đẹp trai một cú đấm móc.
Nếu cú đấm này trúng thì chắc chắn sẽ KO! Nhưng cậu Thẩm đẹp trai phản ứng cũng rất nhanh, bị tấn công đột ngột như vậy mà vẫn tránh được! Hơn nữa khi cậu ta lùi lại còn quét chân Lục Thanh Viễn* một cái, tốc độ phản ứng này đúng là không còn gì để nói! Quá trâu bò!”
(*) trong raw là La Thượng Võ nhưng mình nghĩ Lục Thanh Viễn đúng với ngữ cảnh hơn
La Thượng Võ nói xong lại cảm thấy mình đã thổi phồng quá mức, bèn bổ sung một câu: “Cơ mà chân của cậu Thẩm đẹp trai kia cũng là không ổn, gạt hai lần rồi mà Lục Thanh Viễn chẳng mây mẩy gì.”
Hai người trong lồng đấu không nghe thấy những lời bình luận bên ngoài, trong lòng cả hai đều đang thầm giật mình vì sự nhanh nhạy của đối phương.
Cú đấm móc kia gần như là ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Kình Vũ tránh được vô cùng sát sao, cằm của anh bị găng tay đấm bốc sượt qua mà vẫn còn nguyên cảm giác đau rát trên da.
Chân của Lục Thanh Viễn cũng chẳng thấy dễ chịu gì.
Cú đá của Thẩm Kình Vũ không chỉ nặng mà còn vô cùng chuẩn, cả hai lần đều nhắm trúng vào ống đồng của cậu ta.
Hiện tại cơ bắp cậu ta đã hơi co lại.
— Như La Thượng Võ nói, thế đứng đưa chân ra trước chính là nhược điểm của những tuyển thủ Karate.
Đây là nguyên tắc mà tất cả mọi người đều hiểu, dạo này Tả Phong Duệ cho Thẩm Kình Vũ huấn luyện tăng cường những cú đá quét chân chính là để anh có thể vô hiệu hóa chân trước của đối thủ trên sàn đấu, làm đối thủ mất đi khả năng di động.
Còn tại sao đã đá trúng hai lần mà Lục Thanh Viễn còn đứng vững như vậy? Thật ra lí do vô cùng đơn giản, vì cậu ta biết rõ nhược điểm của mình nên không chia đều trọng tâm cho hai chân khi đứng như người bình thường, mà chuyển phần lớn trọng tâm về phía sau.
Việc này làm cậu ta phải hy sinh một phần phạm vi tấn công, nhưng lại có được nhiều sự ổn định hơn.
truyen bjyx
Đây cũng là một chuyện rất dễ hiểu, La Thượng Võ không nhìn ra được vì hắn ghét bỏ người có ngoại hình, đồng thời xem thường võ Karate nên coi thường cả hai người từ trong tiềm thức.
Trong lòng hai người chỉ dao động một thoáng rồi lại nhanh chóng xông vào nhau.
Dường như Lục Thanh Viễn đã thăm dò đủ về Thẩm Kình Vũ, cậu ta dần đánh chủ động hơn.
Trong một đợt tấn công qua lại, cậu ta lại giở trò cũ – đột nhiên rút ngắn khoảng cách để đối thủ không kịp chuẩn bị, xoay người một cái rồi đá thẳng vào cằm Thẩm Kình Vũ với góc độ vô cùng xảo quyệt!
Thẩm Kình Vũ kịp thu tay về để chặn lại cú đá ấy, nhưng bản thân cũng bị đẩy về sau một bước.
Anh không kịp né cú đấm ngay sau đó của Lục Thanh Viễn, bị đánh trúng một bên mặt.
“AAA!” Khán giả bên ngoài hò hét liên tục.
Tiếng thổn thức bao phủ bên trong phòng phát sóng trực tiếp.
La Thượng Võ không nhịn được nói: “Òa, cú đá karate này đúng là đủ “gian”… Nhưng khá đáng tiếc, lực chân không đủ nên không ảnh hưởng gì đến cậu Thẩm đẹp trai rồi.”
Đúng là Thẩm Kình Vũ vẫn đang đứng rất vững trên đài.
Cái vung tay ấy chỉ là chiêu tiện tay khi Lục Thanh Viễn nhận ra mình không đá trúng, có còn hơn không nên chẳng có bao nhiêu lực sát thương.
Trong lúc này, hai huấn luyện viên đứng ngoài lồng đều có vẻ vô cùng nghiêm nghị.
Nếu có người từng xem Thẩm Kình Vũ thi đấu trước đây sẽ nhận ra trong trận đấu này, Thẩm Kình Vũ ở thế phòng ngự cẩn thận hơn bất kì lần nào trong quá khứ.
Những tuyển thủ có lòng tin vào sự nhanh nhẹn và sải tay dài của mình thường cố ý buông hai tay trên võ đài, thậm chỉ đưa tay về trước để khiêu khích đối thủ tấn công.
Trước kia Thẩm Kình Vũ cũng không ít lần làm như vậy, nhưng trong trận tranh tài này, anh gần như không nơi lỏng nắm đấm.
— Dù không ít người cho rằng Karate rất yếu, nhưng thật ra nó cũng có những điểm mạnh riêng.
Thế chân rộng hơn giúp tuyển thủ ra đòn thật nhanh, hơn nữa nhiều chiêu trong Karate không có nhiều lực song vô cùng xảo quyệt.
Có lúc các tay đấm chưa kịp thấy đối thủ ra đòn như thế nào đã ăn một cú đá vào mặt, dù lực nhẹ đi chăng nữa thì bị đạp trúng vào cằm vẫn là KO.
Thẩm Kình Vũ phòng thủ cẩn thận như vậy, hiển nhiên nói lên rằng anh rất xem trọng Lục Thanh Viễn.
Còn Lục Thanh Viễn thì sao? Không chỉ chuyển trọng tâm về phía sau, từ khi ra sân cậu ta vẫn luôn nhảy nhót qua lại, hơn nữa liên tục thay đổi thế đứng giữa hai bên chân để phòng việc bị đối thủ đá thấp.
Cậu ta còn phải cẩn trọng hơn cả Thẩm Kình Vũ.
“Lại là một cú móc thăm dò… Quét thấp! Cú đá thứ ba! Ài… Tiếc rằng lần này là đùi phải.” La Thượng Võ nhịn không được phải tăng âm lượng.
Động tác của hai người đều quá nhanh, hắn không dám chớp mắt đến một lần, cũng không kịp giải thích những chiêu thức qua lại giữa hai người mà chỉ có thể nhặt nhạnh trọng điểm để nói.
“Thẩm Kình Vũ liên tục quét chân nhằm tích tụ thương tổn, vô hiệu hóa khả năng di chuyển của Lục Thanh Viễn.
Chẳng qua Karate không cố định chân trụ trái hay phải, Lục Thanh Viễn vẫn luôn thay đổi thế đứng.
Việc này tương đối khó chịu, Thẩm Kình Vũ rất khó để liên tục đá trúng cùng một chân của cậu ta.”
Các môn võ như Muay Thái hay Tán thủ đều có thế đứng cố định.
Người thuận tay phải thì để chân trái trước phải sau, đây là thế xuôi; người thuận tay trái đặt chân phải trước trái sau, hay còn gọi là thế ngược.
Nhưng các môn võ truyền thống như Karate hay võ Thiếu Lâm không có thế cố định, thường xuyên thay đổi giữa trái phải, việc này có thể coi như bù lại cho tính dễ bị tấn công của thế đứng này.
Ngay khi Thẩm Kình Vũ chuẩn bị tấn công một lần nữa, tiếng còi của trọng tài đột nhiên vang lên– đã hết thời gian của hiệp một, đến một phút nghỉ ngơi giữa trận.
Hai người thu tay, cúi chào nhau rồi quay lại cạnh lồng nghỉ ngơi.
Tả Phong Duệ đưa khăn mặt và bình nước vào lồng cho Thẩm Kình Vũ lau mồ hôi, uống nước.
Ông khen một câu “Đánh không tệ” rồi hỏi: “Thể lực của cậu trụ được tiếp không?”
Thẩm Kình Vũ trầm ngâm một hồi, không trả lời.
Vì anh liên tục quét chân Lục Thanh Viễn để ép cậu ta để lộ sơ hở nên cần tiêu hao kha khá thể lực.
Cụ thể phải tích lũy bao nhiêu lần bị thương mới có thể khiến Lục Thanh Viễn mất khả năng di động? Ba cú đá? Năm cú? Hay nhiều hơn? Thể lực của anh có trụ được đến lúc đấy không, anh hoàn toàn không thể nắm chắc.
Tả Phong Duệ hiểu ý anh, nói: “Hiệp thứ hai tiếp tục chủ động tấn công! Làm xáo trộn nhịp điệu của cậu ta, tìm cơ hội.
Cơ mà không cần gấp, tuyệt đối không được thả lỏng.”
Thẩm Kình Vũ gật đầu: “Tôi hiểu.”
Một phút nhanh chóng trôi qua, hai người lại trở về sàn đấu, chạm găng rồi tiếp tục cuộc tranh tài.
Lần này, vừa bắt đầu Thẩm Kình Vũ đã xông lên vô cùng dồn dập.
Trước đó anh còn có phần che giấu mục đích của bản thân, dùng vài đòn giả lừa gạt Lục Thanh Viễn để tạo cơ hội quét chân, nhưng đã đánh đến nước này thì anh không còn che đậy nữa, thẳng thừng nhắm tới chân của đối phương!
Dù sao mục đích của chiến thuật đã bại lộ, hiện tại anh đánh càng chủ động càng gây ra nhiều áp lực cho Lục Thanh Viễn.
Lục Thanh Viễn phải phòng thủ ắt sẽ bị bó tay bó chân, dễ để lộ sơ hở.
Mà nếu anh có thể nắm lấy sơ hở ấy sẽ là cơ hội để đánh bại đối phương trong một đòn! Đây cũng là lý do Tả Phong Duệ dặn đi dặn lại anh phải đánh chủ động hơn nữa.
Thẩm Kình Vũ vừa xông lên, Lục Thanh Viễn không hề chậm trễ, nhanh chóng lách ra… rồi chạy.
“Ơ đậu, chạy trốn! Vừa vào đã chạy à?” La Thượng Võ xem một lúc rồi hơi hiểu ra.
“Lục Thanh Viễn muốn kéo dài thời gian, tiêu hao thể lực của Thẩm Kình Vũ đúng không?”
Đúng là Lục Thanh Viễn có ý định này.
Cách đánh của Thẩm Kình Vũ vô cùng đột phá, nặng tay nặng chân, phải tiêu hao rất nhiều sức lực.
Còn Lục Thanh Viễn không có đòn tấn công nặng nề nào, tất cả đều là những cú đánh chớp nhoáng nhắm ngay cơ hội, cậu ta có thể nhảy nhót hết năm hiệp trên võ đài mà không mệt.
Thẩm Kình Vũ muốn ra sức đánh cậu ta, còn lâu cậu ta mới cho đối thủ làm vậy.
Dù hành động này làm cậu ta trông như đang sợ hãi, nhưng có thể đứng trên võ đài đến cùng mới là điều quan trọng nhất.
Hai người xoay vài vòng trong lồng đấu, Thẩm Kình Vũ nhận ra đối phương kiên quyết không bị cuốn vào nhịp điệu của bản thân nên đành bỏ qua.
Anh dần chậm lại, đúng là Lục Thanh Viễn không trốn nữa.
Cục diện nhất thời lâm vào bế tắc, não hai người nhanh chóng vận hành để tìm cách phá giải.
Thẩm Kình Vũ đã nhận ra rằng phong cách của Lục Thanh Viễn như một thợ săn giảo hoạt, chỉ khi bắt được cơ hội cậu ta mới ra tay, còn lại tuyệt không liều lĩnh.
Nếu anh muốn lừa gạt Lục Thanh Viễn, anh chỉ có thể chủ động phơi bày ra sơ hở của mình.
Sở dĩ Tả Phong Duệ dặn đi dặn lại Thẩm Kình Vũ không được buông lỏng vì thật ra anh không quen thuộc với Karate nên sẽ khó phòng bị trước những cú đá xảo quyệt của Karate, nếu thả mồi không cẩn thận sẽ thực sự tạo ra sơ hở.
Nhưng mối nguy và cơ hội luôn đi kèm với nhau, chỉ có đáng để thử hay không mà thôi.
Một lát sau, La Thượng Võ nói đầy kinh ngạc: “Thẩm Kình Vũ buông tay xuống rồi, cậu ta nghiêng nửa thân trên về phía trước, cậu ta đang muốn dụ Lục Thanh Viễn tấn công!”
Lừa gạt