Kỷ Cẩm chờ ở nhà đến hơn chín giờ, vừa nghe thấy tiếng động ở bậc cửa thì lập tức đặt Thẩm Đại Mao đang nằm trên đùi mình xuống đất, đứng lên chạy ra cửa.
Thẩm Kình Vũ đang thay giày, nghe thấy tiếng dép lê lộc cộc chạy tới gần bèn ngẩng lên, đúng lúc ôm được Kỷ Cẩm đang xông tới.
Thẩm Đại Mao cũng nhảy ra theo cậu, nũng nịu cọ vào ống quần anh.
Tiếc rằng trong lòng Thẩm Kình Vũ đã có người nên không hề giang tay ôm nó.
Kỷ Cẩm ôm xong lập tức thả ra, quan sát Thẩm Kình Vũ từ đầu đến chân: “Anh bị thương ở đâu?” Sau khi thi đấu, cậu nhận được tin nhắn của Thẩm Kình Vũ rằng anh phải đến viện kiểm tra làm cậu thấp thỏm lo sợ.
“Không sao.” Thẩm Kình Vũ cười.
“Bị xước da một chút thôi.”
Kỷ Cẩm thấy trên cằm và gò má anh đang bôi iodine*, đau lòng mím chặt môi.
(*) Povidone iodine hay cồn đỏ là dung dịch sát khuẩn thường dùng cho vết thương
Thẩm Kình Vũ khom lưng, một tay nhấc Thẩm Đại Mao một tay ôm lấy Kỷ Cẩm, ôm một người một mèo vào phòng khách.
Anh vừa buông tay, Thẩm Đại Mao đã nhảy xuống đất chạy.
Thẩm Kình Vũ đặt Kỷ Cẩm xuống ghế sofa, Kỷ Cẩm vẫn đang suy nghĩ về vết thương trên mặt anh: “Tiểu Ngư, mặt anh sẽ không có sẹo chứ?”
Người Thẩm Kình Vũ không dễ lưu sẹo, chỉ xước một chút ngoài da như vậy tất nhiên sẽ không có, nhưng anh cố ý đùa Kỷ Cẩm: “Nếu anh có sẹo em còn yêu anh không?”
Kỷ Cẩm nói một cách giận dỗi: “Không yêu!”
“…”
Thẩm Kình Vũ cả giận, lấy hai tay kẹp mũi cậu: “Có sẹo thì không yêu nữa? Chẳng lẽ em chỉ thích mặt của anh thôi à?”
Kỷ Cẩm vuốt ve tay anh: “Em thích cả người anh, từ trên xuống dưới, nên anh không được phép bị thương ở đâu cả!”
Thẩm Kình Vũ bị khuất phục dưới khí thế bá đạo của cậu, cười khẽ vài tiếng rồi nâng cằm cậu lên hôn.
Vốn đây chỉ là một nụ hôn phớt qua, nhưng dạo này quá bận rộn với việc chuẩn bị cho trận đấu, lâu rồi không có thời gian thân mật với người yêu nên khi tách ra, anh vẫn thấy chưa đã thèm.
Anh kéo Kỷ Cẩm lại, hôn thêm vài lần nữa.
“Em tắm rồi à?” Thẩm Kình Vũ dụi vào cổ cậu, hỏi.
Kỷ Cẩm ngẩng lên, khẽ “ừm” một tiếng.
Thẩm Kình Vũ ngửi mùi thơm dễ chịu trên người cậu, chóp mũi dần đi từ cổ đến xương quai xanh.
“Đúng rồi, Tiểu Ngư.” Kỷ Cẩm ôm lưng anh.
“Ngày kia em phải đi diễn nên không đến câu lạc bộ tập cùng anh được.”
“Đi diễn?” Thẩm Kình Vũ dừng hành động của mình, ngẩng lên nhìn cậu.
“Một ngôi trường đặc biệt dành cho trẻ tự kỷ mời em đến diễn, em đồng ý rồi.”
Thẩm Kình Vũ đã hiểu: “Buổi diễn từ thiện à?”
Kỷ Cẩm gật đầu: “Vâng.”
Thẩm Kình Vũ xoa đầu cậu: “Giỏi lắm.”
Dù Kỷ Cẩm đang tạm nghỉ ngơi nhưng anh không mong cậu ở mãi trong nhà.
Buồn chán một mình không hề có lợi cho căn bệnh, hơn nữa tài năng của Kỷ Cẩm xứng đáng được chia sẻ với nhiều người hơn.
“Buổi diễn ngày kia đúng không?” Tay Thẩm Kình Vũ từ từ vuốt ve bên hông Kỷ Cẩm.
Kỷ Cẩm được anh chạm vào mà người nóng bừng lên, nổi cả da gà.
Thẩm Kình Vũ ghé vào tai cậu, hỏi mập mờ: “Vậy tối nay…”
Kỷ Cẩm đỏ cả mặt, trông chẳng thể nào ngoan ngoãn hơn.
Thẩm Kình Vũ nắm cằm cậu quay sang hai bên ngắm nghía, buồn cười: “Sao bây giờ trông hiền thế? Hử?” Chiều nay gửi cho anh một tấm ảnh dụ dỗ như thế mà giờ lại tỏ ra trong sáng vậy sao?
Kỷ Cẩm nghĩ thầm, anh đùa chắc?
Thẩm Kình Vũ trong thời kỳ cấm dục thì cậu thích trêu thế nào cũng được, nhưng bây giờ giai đoạn ấy đã kết thúc.
Thể lực của vận động viên thật sự không thể đùa được, hơn nữa sau trận đấu là thời điểm lượng hormone trong cơ thể cao nhất, cậu đã lãnh đủ rồi.
Bây giờ mà không vờ trong sáng là tự tìm chết đấy!
Thẩm Kình Vũ nhìn cậu đảo mắt mà buồn cười, bế cả người lên rồi đi vào phòng ngủ.
***
Sáng hôm sau, Thẩm Kình Vũ không đến câu lạc bộ huấn luyện mà bị kéo đi họp báo– vì sau các trận đấu hôm qua, các tuyển thủ cần đi kiểm tra sức khỏe nên buổi phỏng vấn được sắp xếp ngày hôm nay.
Để “Dũng sĩ quyết đấu” nổi tiếng hơn, ban tổ chức tốn không ít sức lực trong công tác tuyên truyền, ngay cả buổi họp báo cũng được phát sóng trực tiếp trên mạng.
Phòng phát sóng vừa mở, người xem tăng dần lên, trong chốc lát đã có hơn trăm ngàn người.
Chẳng thể nghi ngờ rằng nhân tố chính để thu hút người xem vẫn là Thẩm Kình Vũ.
Vì vậy, Thẩm Kình Vũ vừa tới nơi đã bị các phóng viên vây giữa vô số microphone và ống kính.
“Tuyển thủ Thẩm Kình Vũ, mời cậu đánh giá một chút về đối thủ Lục Thanh Viễn hôm qua!”
Thẩm Kình Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Lục Thanh Viễn là một vận động viên có thực lực, cực kỳ nhanh nhẹn, có hiểu biết nhiều về võ đối kháng, cũng biết nắm bắt thời cơ…”
Phóng viên chỉ coi như anh đang nói khách sáo, anh chưa dứt lời đã bị một cái microphone khác nhét vào, hỏi thẳng hơn: “Nhưng có người nói Karate vô cùng yếu trên sàn đấu MMA.
Không biết ban tổ chức có suy tính gì khi sắp xếp cho anh một đối thủ theo Karate?”
Thẩm Kình Vũ nhíu mày: “Ai nói thế?”
“Bình luận viên hôm qua nói.” Dù ở đây có một vài phóng viên thể thao nhưng vì võ thuật tổng hợp là nơi trăm sông đổ về biển, rất nhiều phóng viên chẳng có đủ lượng kiến thức phù hợp.
Không ít khán giả theo dõi trận đấu ngày hôm qua cũng cần La Thượng Võ giải thích mới có thể hiểu được.
Thẩm Kình Vũ không biết bình luận viên là ai.
Anh suy nghĩ một lát, đáp lại vô cùng rành mạch: “Đầu tiên, tôi không nghĩ là Karate yếu.
Trước khi thi đấu tôi đã nói văn không có nhất, võ không có nhì, khả năng kiểm soát khoảng cách và kỹ thuật tấn công của Karate đều rất đáng học hỏi.
Tiếp theo, dù Lục Thanh Viễn xuất thân từ Karate nhưng kỹ thuật của cậu ấy chắc chắn không chỉ giới hạn trong Karate, hôm qua cậu ấy đã dùng không ít kỹ thuật Tán thủ.
Tôi cảm thấy câu hỏi anh đưa ra không thỏa đáng.”
Các vận động viên tập võ thuật tổng hợp chắc chắn phải có một môn võ nhập môn làm cơ sở, nếu vừa bắt đầu đã học tất cả thì cuối cùng chẳng có thứ gì thành.
Nhưng chỉ cần là vận động viên đứng trên sàn đấu võ thuật tổng hợp thì không có khả năng chỉ học một môn mà phải học ít nhất ba loại đứng thẳng, vật lộn, Nhu thuật.
Vì vậy, người hiểu võ thuật tổng hợp là gì đều thấy câu hỏi này vớ vẩn đến thế nào.
Các phóng viên quay sang nhìn nhau.
Để tạo chủ