Thẩm Kình Vũ về cạnh lồng, đội huấn luyện viên lập tức cầm nước, khăn mặt và khối đá vọt lên.
Tả Phong Duệ vừa đưa nước cho anh vừa giơ ngón cái: “Khống chế nhịp đấu tốt lắm!”
Có thể những người khác không biết, nhưng Tả Phong Duệ hiểu rằng sở dĩ Thẩm Kình Vũ đánh trận này chủ động như thế vì để lấn át đối phương về khí thế.
Thật ra Thẩm Kình Vũ không chắc chắn rằng mình có thể tránh được hết tất cả đòn móc trái của Noguchi Oosawa, nhưng trước khi ra sân anh nhất định phải tin mình có thể làm được, quan trọng hơn cả là phải để đối thủ cũng tin anh có thể làm được! Việc ấy có thể làm Noguchi Oosawa băn khoăn trong lòng, không còn ra tay không chút kiêng dè nữa.
Hiển nhiên là chiến lược của anh đã thành công rồi.
“Hiệp tiếp theo cứ đánh như vậy.” Tả Phong Duệ vừa lau mồ hôi cho anh vừa nhỏ giọng sắp xếp lại chiến thuật.
“Cậu chỉ cần kiểm soát nhịp đấu trận này là có thể thắng.
Không sao đâu, tôi tin cậu!”
Thẩm Kình Vũ gật đầu: “Được.”
Cùng lúc ấy, ở góc đối diện của lồng bát giác.
Huấn luyện viên Nhật Bản của Noguchi Oosawa giúp học trò xử lý vết thương, trách móc với vẻ thất vọng: “Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, cậu không thể ỷ lại quả mức vào một đòn duy nhất được.
Bằng không, một khi đòn ấy bị phá thì cậu sẽ đánh cực kì bị động.
Cậu cứ mãi không nghe lời tôi, hôm nay đã thấy thua thiệt chưa?”
Noguchi Oosawa cắm đầu uống nước, không lên tiếng.
Thật ra đối với những người dùng một đòn để càn quét như gã, chẳng phải bọn họ không muốn trở thành một tay đấm toàn năng.
Nhưng khi có đòn đánh có thể giúp bọn họ giành được chiến thắng một cách đơn giản, nhanh chóng thì theo bản năng, bọn họ ngày càng ỷ lại vào đòn này, cuối cùng bất giác thu hẹp đường đi của mình.
Tiếc rằng bây giờ nghĩ lại đã không còn kịp nữa rồi.
Dù huấn luyện viên Nhật Bản bực bội đến đâu thì lúc này không thể không kìm lại.
Chỉ có một phút nghỉ ngơi, ông nhất định phải dành thời gian sắp xếp chiến thuật cho Noguchi Oosawa.
“Nghe kĩ này, từ hiệp tiếp theo, cậu đừng nghĩ mình muốn dùng đòn gì nữa, quan trọng nhất là phải giành lại được quyền kiểm soát nhịp độ trận đấu! Nhịp đấu hiệp trước hoàn toàn nằm trong tay tên kia, cho nên cậu càng đánh càng khó chịu.
Dùng cách nào để đánh không quan trọng, giành lại sự chủ động mới là chuyện quan trọng nhất! Hiểu chưa?”
“Hiểu.”
Một phút chẳng mấy chốc đã trôi qua.
Dưới sự ra hiệu của trọng tài, đội ngũ huấn luyện viên và trợ lý rút lui, hai vận động viên quay lại trong lồng.
“… Trận đấu bắt đầu!”
Hiệp hai, Thẩm Kình Vũ và Noguchi Oosawa chạm găng.
Ngoài dự đoán của mọi người, lần này chẳng ai lùi lại mà kịch liệt giao chiến trực diện với nhau!
Chỉ thấy những cú đấm của hai người bay lên tán loạn, trong năm giây ngắn ngủi mà hai bên đã tiếp cận nhau bằng mười đòn khác nhau.
Khán giả bên dưới sôi trào nhiệt huyết, hét lên liên tục, phất cờ hò reo vì tuyển thủ mình ủng hộ.
“Noguchi-kun, cố lên*!”
(*) raw: 刚八代 là phiên âm tiếng trung của từ ganbatte (tiếng Nhật, nghĩa là cố lên)
“Thẩm Kình Vũ cố lên aaaa!!!”
Kỷ Cẩm chỉ hé mắt một chút để xem trận đấu đã thấy sợ khiếp vía rồi.
May là hôm nay Thẩm Kình Vũ ra sân muộn, những cặp đấu trước đó đã giúp cậu bớt mẫn cảm phần nào, lúc này mới dần to gan hơn để mở mắt xem.
Nghe thấy tiếng hét của khán giả, lòng hiếu thắng của cậu vượt khỏi sự căng thẳng, cũng cất giọng cổ vũ.
“Cố lên! Cố lên! Tiểu Ngư cố lên!!!”
Sau một hồi đấm đá, chẳng ai đánh được điểm đột phá.
Vì tiêu hao thể lực, hai người nhả nhịp tấn công, bắt đầu anh vào tôi ra, tôi ra anh vào, xê dịch xung quanh trung tâm lồng đấu.
“Cách đánh của Noguchi Oosawa không như hiệp đấu trước, xem ra lúc nghỉ ngơi huấn luyện viên của cậu ta đã nói gì đó nhỉ?” Tống Tuyền phỏng đoán.
“Bây giờ hai người bắt đầu giành giật quyền chủ động tấn công, hi vọng Thẩm Kình Vũ cũng có thể khống chế như trước!”
Noguchi Oosawa nghe theo mệnh lệnh huấn luyện viên đưa ra cho mình.
Hiệp đấu này, khi Thẩm Kình Vũ vừa có ý định ra tay thì Noguchi Oosawa phản ứng ngay lập tức, thậm chí chủ động tấn công nhanh hơn cả anh.
Vì chiều cao của hai người tương đương nhau, Thẩm Kình Vũ cũng không thể có lợi thế về phạm vi công kích.
Anh nhanh chóng cảm thấy khó giải.
Tuy hiệp trước anh có thể lấn át, nhưng thật ra vì chiếm hời từ đòn bất ngờ của mình.
Song khả năng liên kết tay chân của Noguchi Oosawa không hề yếu, hay nói cách khác, đây vốn là sở trường của các tuyển thủ Nhật Bản.
Mỗi lần Thẩm Kình Vũ định kéo giãn nhịp độ trận đấu cho mình thoải mái, Noguchi Oosawa chỉ cần làm vài bước để anh xao nhãng.
Noguchi Oosawa thôi ép buộc bản thân phải vung đòn móc trái, ngược lại còn đánh thoải mái hơn.
Thế trận càng thêm cháy bỏng.
“Trời ạ!” Túc An càng nhìn càng nóng ruột.
“Không phải hiệp trước chỉ một chút nữa là thắng rồi à, sao nghỉ một chút đã thay đổi rồi?… Tiểu Vũ mau KO tên đó đi!!!”
Hai huấn luyện viên bên võ đài chăm chú theo dõi thế trận, thỉnh thoảng chỉ đạo cho tuyển thủ nhà mình.
Huấn luyện viên Nhật Bản: “Ra cạnh lồng! Ép đến bên cạnh lồng!”
Tả Phong Duệ: “Đánh cánh trái của gã, tiếp tục tích tụ vết thương!”
Thẩm Kình Vũ chiếm được lợi thế trong hiệp một, không chỉ thắng về điểm số đơn thuần.
Hiệp đầu tiên thường là hiệp đấu quan trọng nhất, vì nó sẽ ảnh hưởng đến sự tiêu hao thể lực và thương tích nhận phải sau này.
Mà Noguchi Oosawa đã bị thương ngay từ hiệp một.
Cũng vì thương tích ấy, khoảng một phút sau khi hiệp hai bắt đầu, Noguchi Oosawa không còn sức, dần rơi xuống thế hạ phong.
Hai người dần lệch khỏi chính giữa lồng đấu, đi tới chỗ cạnh lồng.
Tuy thế tấn công đang chậm dần nhưng bọn họ chưa từng dừng lại.
Hai người liên tục di chuyển, đều có ý định áp chế phạm vi hoạt động của đối phương.
Noguchi Oosawa bắt đầu nóng nảy trong lòng.
Đối với gã, đau đớn không khó chịu đựng, nhưng thứ gay go là cơn đau sẽ làm giảm tốc độ và sức lực của gã.
Thẩm Kình Vũ vẫn liên tục vung ra nắm đấm vào má phải, đá vào đùi phải của gã, lần nào cũng trúng vào những chỗ gần nhau.
Lúc này, bắp chân gã đã có phần căng cứng, chất lỏng ấm áp chảy trên mặt không biết là mồ hôi hay máu loãng.
Cứ tiếp tục như vậy thì chẳng mất bao lâu sẽ biến thành thế cục như hiệp một.
Gã phải nghĩ cách phá giải thế trận này mới được!
Noguchi Oosawa không nhịn được, liếc mắt về phía huấn luyện viên ở cạnh lồng, mong ông có thể cho gã một ý kiến hữu dụng.
Nhưng tiếc rằng huấn luyện viên vẫn chỉ ra sức vẫy tay, ra hiệu cho gã tiếp tục tấn công…
Trên khán đài, Tống Tuyền dào dạt cảm xúc lập tức giải thích cục diện: “Thẩm Kình Vũ đang dần lấy lại ưu thế! Có vẻ thể lực của tuyển thủ Noguchi không theo kịp, chỉ cần Thẩm Kình Vũ thận trọng thì phần thắng rất cao… A?”
Bên trong hàng lưới cao, Noguchi Oosawa vờ đấm một cú, Thẩm Kình Vũ ngửa ra sau để tránh theo bản năng.
Nhưng cú đấm của gã đi một nửa thì đổi hướng, gã cúi thấp người, lại ôm lấy hông Thẩm Kình Vũ.
Thẩm Kình Vũ sững sờ, chống chân hạ trọng tâm theo bản năng, nhưng vẫn bị đẩy lùi liên tục về phía sau.
Cục diện như vậy có vẻ tương tự hiệp đầu một cách kì lạ.
Tống Tuyền vội nhìn thời gian: “Hiện tại hiệp hai trôi qua chưa đến hai phút rưỡi, còn một nửa thời gian.
Chẳng lẽ tuyển thủ Noguchi lại muốn giở trò cũ sao?”
Khán giả trong sân không nhịn được hô lên những tiếng đầy thất vọng.
Người Trung Quốc phản đối, mà cả người Nhật Bản cũng không bằng lòng.
Bọn họ mong được thấy tuyển thủ nhà mình sát phạt bốn phương một cách sảng khoái, chứ không phải sự đè nén nhàm chán, lãng phí thời gian này.
Noguchi Oosawa dồn Thẩm Kình Vũ vào tấm lưới quanh lồng, nhưng lần này gã không chỉ ép đối thủ không buông.
Gã chuyển từ bao vây chính diện sang khống chế bên cạnh, một chân bỗng dồn sức về chân sau của Thẩm Kình Vũ – gã muốn gạt ngã anh!
Thẩm Kình Vũ dồn sức phòng thủ.
Khi Noguchi Oosawa thay đổi vị trí, anh đã nhạy bén nhận ra ý định gạt ngã của đối phương.
Vậy là anh lập tức ôm lấy cổ đối thủ để buộc trọng tâm của hai người lại cùng một chỗ, đồng thời giữ lấy tấm lưới phía sau để chống vững cơ thể, khiến đối thủ không thể làm được gì.
Giằng co vài giây, Noguchi Oosawa nhận ra tư thế này không ổn, bèn vặn mình đổi góc để Thẩm Kình Vũ không thể mượn lực từ tấm lưới nữa.
Khi gã thả một chút sức ở tay, Thẩm Kình Vũ lập tức xoay người, chuyển thành tư thế mặt đối mặt với gã.
Lúc này Noguchi Oosawa đang khom người ôm hông anh, Thẩm Kình Vũ dồn sức ở eo về phía sau, cũng ôm lấy thân trên của gã.
Đây là một động tác phòng ngự kinh điển trong vật lộn, hai người tạo thành một thế tựa như một mái vòm.
Ở tư thế này, dù Noguchi Oosawa dùng sức như thế nào cũng không thể gạt ngã Thẩm Kình Vũ.
Lúc này Tống Tuyền mới thấy được: “Xem ra lần này tuyển thủ Noguchi không kéo dài thời gian nhỉ? Cậu ta thật sự muốn vật lộn… Cũng đúng, việc đánh trên không với cậu ta đang rất khó để trở mình.
Nếu khả năng Nhu thuật của cậu ta không tệ… có lẽ sẽ có cơ hội để thắng đối thủ khi vật lộn.”
Khán giả cũng thấy sự cố gắng của Noguchi Oosawa, những âm thanh bất mãn dần nhỏ lại.
Vật lộn Nhu thuật cần rất nhiều thể lực và kỹ thuật, hơi bất cẩn một chút có thể thua cả trận.
Bây giờ cả Thẩm Kình Vũ và Noguchi Oosawa đều không dám động bừa, một mặt bọn họ dồn hết sức khống chế đối phương, một mặt tìm kiếm một cơ hội để tranh thủ.
Người chớp được thời cơ trước tiên là Noguchi Oosawa.
Gã dịch tay, dùng tay trái và vai trái để giữ chặt lấy tay phải Thẩm Kình Vũ, đồng thời rút tay phải của mình ra, bắt đầu nện xuống dưới xương sườn trái của Thẩm Kình Vũ.
Một lần, thêm một lần nữa…
Dưới xương sườn là một điểm yếu của cơ thể, cũng là vị trí của thận.
Người bình thường bị đánh vào đây sẽ đau đến mức không thể đứng thẳng.
Vận động viên võ thuật đã trải qua huấn luyện chịu đòn, Thẩm Kình Vũ lập tức điều chỉnh hô hấp theo tần suất ra tay của đối phương, dùng sức căng bụng lại.
Cơ bắp của anh trở nên cứng như sắt, chống lại sự thương tổn đối phương gây ra.
Nhưng Noguchi Oosawa vẫn nện những nắm đấm liên tiếp vào cùng một chỗ– kể cả người chịu đòn giỏi cũng không phải không có chút cảm giác