Lâm An Hạ sau khi nghe Kiều Dĩnh kể về Vương Doãn Mạt xong thì như muốn bùng nổ.
Nào là thiên kim tiểu thư của nhà họ Vương-Thẩm, con gái của hoạ sĩ nổi tiếng Bạch Ưng và Thiếu tướng trẻ tuổi Vương Đình Hi, cháu gái của Thẩm Gia Hứa, tổng tài tập đoàn Hứa Ngưng.
Lâm An Hạ hiện tại nhìn Vương Doãn Mạt với ánh mắt tròn xoe.
"Đừng nhìn mình như vậy, ghê quá"
Vương Doãn Mạt nhịn không được cau mày chê phiền một câu.
"Đến rồi"
Vương Doãn Mạt lái xe một vòng thành phố rồi quay trở lại trường.
"Ngầu thật nha"
Lâm An Hạ thích thú muốn nhìn xem vẻ mặt của bọn người thường hay chê bai Vương Doãn Mạt nhà cô.
"Mình đi đỗ xe"
Vương Doãn Mạt gõ vài cái lên vô lăng rồi nhìn sang hai cô bạn của mình.
"Được, bọn mình xuống đây đợi"
Kiều Dĩnh gật đầu, mở cửa xe thông thạo bước xuống.
Ánh mắt của bạn học xung quanh nhanh chóng đổ dồn về phía hai cô gái vừa bước xuống từ chiếc xe hạng sang.
"Đó là Kiều Dĩnh và Lâm An Hạ khoa IT phải không? Đi cùng ai vậy?"
Nhiều người kề đầu nhau bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
"Chiếc xe đó không rẻ đâu, bám dính lấy được mối chơi khác rồi sao?"
"Tôi nhớ hai cô ta thường chơi cùng Vương Doãn Mạt, chắc là gia cảnh trái ngược nhau nên nghỉ chơi rồi chăng? Tìm được bạn mới rồi sao?"
"Hạ Thương xảy ra chuyện, hiện tại Vương Doãn Mạt cũng chẳng còn chổ bám víu.
Chắc là nghỉ học rồi."
Hàng loạt tiếng bàn tán vang lên xôn xao.
Kiều Dĩnh và Lâm An Hạ mắt điếc tai ngơ không thèm để tâm, vẫn đứng đợi Vương Doãn Mạt.
"Ha, tưởng là bạn tốt, thật ra cũng chỉ có vậy"
Trịnh Thiên Kim đủng đa đủng đỉnh xách túi đi đến nhìn Kiều Dĩnh và Lâm An Hạ.
"Thối quá, có người vừa té xuống cống sao?"
Kiều Dĩnh quơ quơ tay trước mũi mình ngó nghiêng ngó dọc hỏi.
"Nếu bây giờ hai người quay lại cầu xin tôi chơi chung thì tôi cũng có thể xem xét"
Trịnh Thiên Kim cuộn cuộn lọn tóc dài trong tay lớn giọng nói.
"Ở đây nhiều côn trùng quá"
Kiều Dĩnh lại tiếp tục không để ý đến Trịnh Thiên Kim.
Trịnh Thiên Kim lúc này mới bắt đầu tức giận, cô ta trừng mắt nhìn Kiều Dĩnh.
"Đi thôi, đợi không lâu chứ?"
Vương Doãn Mạt một tay xách balo tay còn lại chỉnh chu lại mái tóc dài vừa bị gió cuốn rối tung.
"Đi thôi"
Lâm An Hạ gật gật đầu, kéo tay hai cô bạn mình rời đi.
"Tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng chẳng phải đang thấp thỏm sợ hãi sao?"
Trịnh Thiên Kim kiêu ngạo lớn giọng.
"Cái tên Hạ Thương kia chắc hiện tại đã thành người tàn phế rồi"
Không đợi Vương Doãn Mạt tiếp lời, Trịnh Thiên Kim bắt đầu tuôn lời nhục mạ.
Bước chân đang rời đi của Vương Doãn Mạt bị lời nói này làm cho dừng lại.
Cô quay đầu lại nhìn Trịnh Thiên Kim.
Nhìn thấy ánh mắt của Vương Doãn Mạt, Trịnh Thiên Kim vô thức lùi về sau một bước.
Vương Doãn Mạt tiến lên một bước, từng bước từng bước đến gần Trịnh Thiên Kim.
Bỗng nhiên, cô giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt Trịnh Thiên Kim.1
"Sau này gặp tôi, phiền cô hãy đi đường vòng, nếu còn để tôi gặp cô một lần