Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!

79: Thẩm Ý Thi Không Thể Cứu Vãn Được Nữa


trước sau


"Mẹ, mẹ nghe con đã" Thẩm Ý Thi nhanh chóng lao tới quỳ xuống dưới chân Sở Vân Dung.

Sở Vân Dung lạnh mặt né ra phía sau Thẩm Khiêm.

Thẩm Khiêm biết bà đang sợ nên liền chắn trước mặt bà, ông cũng lạnh mặt nhìn Thẩm Ý Thi.

"Mẹ, mẹ..."Thẩm Ý Thi khóc lóc quỳ xuống.

"Đồ ác độc...." Sở Vân Dung lầm bầm trong miệng, đôi mắt vô hồn nhìn Thẩm Ý Thi.

Thẩm Ý Thi nghe đến đây thì bỗng nhiên im lặng.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Sở Vân Dung.

"Ác độc sao? Tôi ác độc bằng nhà họ Thẩm các người sao?" Thẩm Ý Thi nhếch môi nói.

"Có lẽ ác độc nhất chính là bà đó Sở Vân Dung" Thẩm Ý Thi chỉ thẳng vào mặt Sở Vân Dung nói.

"Năm đó nếu bà không làm lạc mất Thẩm Lạc Ngưng thì đã không nhận nuôi tôi về rồi.

Đến tận bây giờ, tự tay bà nuôi lớn tôi sau đó lại bảo tôi độc ác...Đồ đàn bà điên" Thẩm Ý Thi hét lên
Thẩm Lạc Ngưng nghe tới đây thì không chịu được nữa.


Cô bước tới xách Thẩm Ý Thi lên ném ra khỏi phòng.

Bên ngoài nhanh chóng có Lục Tiểu Hy cùng Enly xuất hiện, kéo cô ta đi.

Sở Vân Dung sau khi nghe xong một loạt lời nói của Thẩm Ý Thi thì đứng không vững nữa.

Bà không tin được vào tai mình, càng không thể tin được những lời bà vừa nghe được là do chính đứa con gái bà yêu thương nói ra.

"Về nghĩ ngơi đã" Thẩm Khiêm đau lòng nhìn Sở Vân Dung.

Ông càng tự trách bản thân không ở nhà nhiều để biết thêm về tính cách của Thẩm Ý Thi, đến tận bây giờ phát hiện thì quá muộn màng rồi.

Sở Vân Dung thẫn thờ đi theo Thẩm Khiêm về Đại Viên.

Sau khi vợ chồng Thẩm Khiêm về, Thẩm Gia Hứa cũng đuổi vợ chồng Thẩm Lạc Ngưng về, hôm nay cũng có quá nhiều chuyện xảy ra rồi.

Về phía Thẩm Ý Thi, cô ta bị Lục Tiểu Hy và Enly nhốt vào một căn phòng tối đen.

"Đang làm gì đấy? Các người định giở trò mèo gì nữa?" Thẩm Ý Thi bị nhốt, tay bị trói, mắt bị che kín bằng một miếng vải.

"Thả ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát" Thẩm Ý Thi thấy không có tiếng trả lời liền hét lên nữa.

"Tôi biết các người là người của con đ* Thẩm Lạc Ngưng đó.

Thả tôi ra, tôi cho các người tiền gấp đôi cô ta" Thẩm Ý Thi tiếp tục thoả thuận.

"Phụt....hahaa" Lục Tiểu Hy không nhịn được nữa liền cười phá lên.

"Các người là nữ sao?" Thẩm Ý Thi khó hiểu, có chút bất ngờ khi phát hiện người giam giữ mình là nữ.

"Cô có thả tôi ra không? Tôi có rất nhiều tiền, tôi sẽ trả gấp đôi số tiền Thẩm Lạc Ngưng trả các người" Thẩm Ý Thi vô cùng ngây thơ, cô ta lần nữa thoả thuận với Lục Tiểu Hy.

"Tiền hiện tại tôi có, có thể xây cho cô một chục ngôi nhà.

Cô nói xem, hiện tại tôi có cần tiền cô không?" Lục Tiểu Hy dựa vào tường hỏi.

"Cô...." Thẩm Ý Thi nghe tới đây thì cứng họng, không trả lời được

nữa.

Nhìn Thẩm Ý Thi một lát, Lục Tiểu Hy cùng Enly liền không tiếng động mà rời khỏi, để một mình cô ta ở lại.

....!

"Bà Xã, em thông minh thật" Vương Đình Hi dụi mặt vào cổ Thẩm Lạc Ngưng khen ngợi.

Thẩm Lạc Ngưng xoa xoa đầu của Vương Đình Hi không trả lời.

Vương Đình Hi dụi mặt vào cổ Thẩm Lạc Ngưng không đủ liền sờ mó lung tung cơ thể cô.

Thẩm Lạc Ngưng biết gần đây anh mệt mõi vì công việc ở Quân Khu nên cũng không từ chối anh.

Sau đó cả hai lăn lộn một đêm, sáng hôm sau Vương Đình Hi liền quay lại Quân Khu làm việc.

....!
Về phía Sở Vân Dung, từ khi từ bệnh viện trở về, bệnh tình của bà càng nặng hơn, không còn nói chuyện nhiều như trước nữa, tính cách ngày càng trầm lắng....!
Thẩm Lạc Ngưng biết vậy thì hay về Đại Viên chơi với bà.

Hôm nay, cô ra quyết định dẫn bà đi khám bác sĩ.

Sở Vân Dung thấy con gái lo lắng thì cũng không từ chối.

"Bà Thẩm phải uống thuốc đều đặn và giữ đầu óc thoải mái, đừng suy nghĩ nhiều, cơ thể sẽ mệt mõi" Bác sĩ Lâm kê đơn thuốc sau đó dặn dò.

"Mẹ, mẹ nghe chưa? Bác sĩ Lâm đã dặn như thế đó" Thẩm Lạc Ngưng lay lay Sở Vân Dung, nhẹ giọng nói.

"Được được.

Mẹ biết rồi" Sở Vân Dung vỗ nhẹ lên tay Thẩm Lạc Ngưng, gật gật đầu.

Khám bệnh xong, Thẩm Gia Hứa lái xe đến đón mẹ con Thẩm Lạc Ngưng và Sở Vân Dung về.

Đang trên xe về thì thấy Vân Dao đang đứng bên đường, dường như đang đợi gì đó.


"Anh Hai, ghé chổ chị Vân Dao đã.

Chị ấy đang cần giúp đỡ thì phải" Thẩm Lạc Ngưng thấy Vân Dao nên liền réo gọi Thẩm Gia Hứa dừng xe.

Thẩm Gia Hứa nghe lời em gái liền dừng xe ngay chổ Vân Dao.

"Chị Vân Dao.

Có cần em giúp gì không?" Thẩm Lạc Ngưng nghiêng đầu hỏi.

"Chị đang muốn ra sân bay, ba chị ở Lạc Thành đang có chuyện, chị ở đây đợi taxi nhưng vẫn chưa có" Vân Dao có chút gấp gáp.

"Vậy con mau lên xe đi.

Chúng ta còn chổ" Sở Vân Dung nhanh chóng mở miệng.

"Cháu chào bác, nhưng như vậy thì phiền quá..." Vân Dao cau mài nói.

"Lên xe đi" Thẩm Gia Hứa mở miệng.

Vân Dao nhìn xung quanh vẫn chưa thấy xe tới nên liền mở cửa ghế phụ vào xe ngồi nhờ..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện