"Làm phiền mọi người quá" Vân Dao có chút ngại ngùng nói.
"Không sao, cháu là bạn của Tiểu Ngưng thì chúng ta cũng giống như quen biết rồi" Sở Vân Dung hiền từ nói.
"Cháu chào bác gái, cháu là Vân Dao, trước kia từng học cùng trường với em Lạc Ngưng." Vân Dao nhanh nhẹn giới thiệu bản thân mình.
"Còn là Giám Đốc Vân tài ba nữa đó nha.
Mẹ, cô ấy là người đã hợp tác với con trong hạng mục vừa rồi đấy" Thẩm Gia Hứa nhanh miệng nói chen vào.
Sở Vân Dung nghe đến đây thì ánh mắt nhìn Vân Dao càng thêm yêu thích.
"Còn nhỏ tuổi mà đã giỏi như vậy rồi." Sở Vân Dung cất lời khen ngợi Vân Dao.
"Bác gái, đừng nghe anh ấy nói bậy, cháu vẫn còn phải học hỏi thêm nhiều lắm" Vân Dao khiêm tốn nói.
Thẩm Lạc Ngưng nảy giờ vẫn giữ im lặng, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Chạy một lúc liền đến sân bay, Vân Dao nhanh chóng cúi đầu cảm ơn.
"Cảm ơn bác gái, Gia Hứa và Lạc Ngưng nhé.
Cháu xin phép đi trước.
Sau này có thời gian liền đến mời mọi người một bữa cơm"
"Khi nào cháu về lại đây nhớ phải tìm đến bác nhé" Sở Vân Dung nhìn theo Vân Dao, cất giọng nói.
"Vâng ạ" Vân Dao ngoan ngoãn trả lời.
Sau khi Vân Dao rời đi, cả ba người cùng trở về Đại Viên sau đó Thẩm Gia Hứa lái xe đưa Thẩm Lạc Ngưng về Cầm Viên.
Về đến nhà, Thẩm Lạc Ngưng liền đặt mình xuống giường đánh một giấc thật lâu.
Chẳng hiểu sao hôm nay lại vô cùng mệt mõi.
Về phía Thẩm Ý Thi, cô ta bị Lục Tiểu Hy nhốt một đêm, hiện tại vô cùng đói khát.
Cô ta nằm dài xuống nền nhà thè lưỡi đáng thương vô cùng.
Lục Tiểu Hy cùng Enly nhanh chóng bước vào sau đó đánh giá tình hình của Thẩm Ý Thi.
"Chà, mới một đêm mà đã thành ra như vậy rồi sao? Đúng là thiếu nghị lực mà" Enly cất giọng mỉa mai.
"Làm ơn, cho tôi uống nước...." Giọng nói khàn khản của Thẩm Ý Thi cất lên, cô ta cầu xin trong tuyệt vọng.
Lục Tiểu Hy tiến tới, ngồi xuống nhìn Thẩm Ý Thi đang thoi thóp trên nền nhà.
Bỗng nhiên cô nảy ra một ý tưởng gì đó liền đứng dậy rời đi.
Enly nhìn theo hướng Lục Tiểu Hy rời đi thì có chút khó hiểu nhưng vẫn đứng yên, không đi theo.
Một lát sau Lục Tiểu Hy quay lại với một chén cháo trong tay.
Thẩm Ý Thi nhanh chóng đánh mùi được, cô ta nuốt nước miếng chờ đợi.
"Cho tôi ăn....Làm ơn"
Enly tiến tới tháo bịch mắt của Thẩm Ý Thi ra quăng xuống đất.
Thẩm Ý Thi được khai sáng thì vô cùng thoải mái nhưng cô ta nhận ra sau khi mở mắt thì cũng chẳng khác nào đang bịch mắt.
Mở mắt ra thấy một màn tối