Thẩm Lạc Ngưng không trở về ngay mà gọi bảo Lục Tiểu Hy đến đón mình, cô còn chuyện cần phải làm.
"Cmn" Lục Tiểu Hy nghe được chuyện từ miệng của Thẩm Lạc Ngưng thì chửi ầm lên.
"Chuyện này cậu cứ để cho mình"
Thẩm Lạc Ngưng chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cậu điều tra một người đàn bà bên cạnh Justin giúp mình"
"Được, khi trở về mình sẽ điều tra"
"Bên phía Andrew và Enly ổn cả chứ?"
Thẩm Lạc Ngưng hỏi thăm.
"Đều rất ổn.
Gần đây họ đang tham gia đóng một bộ phim.
Chắc là sắp đóng máy rồi" Lục Tiểu Hy vừa lái xe vừa trả lời.
Thoáng chốc, xe đã tới cửa Đại Viên.
Lục Tiểu Hy lái xe quay về còn Thẩm Lạc Ngưng xuống xe, tiến vào trong nhà.
Không khí của Đại Viên vô cùng ảo não.
Thẩm Lạc Ngưng vừa tiến vào vừa nhìn xung quanh, vừa vào cửa nhà, đập vào mắt cô là sự trống vắng.
Nếu như bình thường, khi coi trở về sẽ có Thẩm Lão Gia ngồi ở phòng khách xem cờ.
Sở Vân Dung sẽ ở trong bếp cùng làm đồ ăn với chị Trần.
Chị Trần nghe động tĩnh thì chạy ra ngoài xem xét.
"Cô Hai"
Chị Trần thấy Thẩm Lạc Ngưng thì vô cùng bất ngờ hét lên.
"Trời ơi" Nước mắt chị Trần không nhịn được mà rơi xuống, chị cầm tay của Thẩm Lạc Ngưng mà run rẩy.
"Chị Trần, tôi về rồi, không sao" Thẩm Lạc Ngưng khẽ vỗ vỗ lên mu bàn tay của chị Trần an ủi.
"Ông nội và mẹ tôi đâu?"
"Thật ra, mấy ngày nay, mọi người trong nhà đều vô cùng khổ sở, luôn chạy đôn chạy đáo tìm cô hai, ông Thẩm có chút suy sụp nên liền ở trong phòng, đóng chặt cửa không ra ngoài"
"Còn bà chủ....bệnh của bà lại tái phát, ngày nào bà cũng ôm một cái hộp để đồ của cô hai hồi nhà mà khóc đến đau lòng...."
Chị Trần đau lòng kể lại tình hình của từng người cho Thẩm Lạc Ngưng nghe.
Thẩm Lạc Ngưng nghe xong thì trước tiên đến thăm Thẩm Lão Gia.
Trấn an ông xong cô mới qua phòng của Sở Vân Dung.
"Mẹ" Thẩm Lạc Ngưng gõ cửa phòng, gọi Sở Vân Dung.
Bên trong không có tiếng động, cũng không ai trả lời.
Thẩm Lạc Ngưng đành tự ý mở cửa vào trong.
Lúc cô tiến vào, chỉ thấy Sở Vân Dung ngồi cuộn tròn, hai tay ôm lấy đầu gối, hai mắt vô hồn nhìn vào chiếc hộp đặt cạnh bà.
"Mẹ..." Thẩm Lạc Ngưng nhíu mài nhìn bà.
Sở Vân Dung vẫn không hồi âm lại.
Thẩm Lạc Ngưng ngồi xuống cạnh Sở Vân Dung, khẽ lay người bà.
Sở Vân Dung bị làm phiền thì nhíu mài.
"Con là Thẩm Lạc Ngưng của mẹ, mẹ nhìn con, con về rồi" Thẩm Lạc Ngưng nhẹ giọng.
"Thẩm Lạc Ngưng, con gái tôi" Sở Vân Dung nghe đến ba chữ Thẩm Lạc Ngưng thì tỉnh táo lại.
"Con đây, con về rồi"
"Tiểu Ngưng, là con thật sao?" Sở Vân Dung nhìn sang Thẩm Lạc Ngưng, đôi tay run rẩy cầm lấy tay cô.
"Tốt, tốt quá rồi" Đôi mắt bà không ngừng rơi lệ, miệng cũng lầm bầm không ngớt.
Con gái bà không sao