Phiến lá khô cuối cùng run run, tách khỏi nhành cây, thời điểm dừng lại trên mặt đất, khối 11 cũng thi xong môn thi cuối cùng.
Lí Vụ và Nhiễm Phi Trì cùng một phòng thi, nộp bài thi xong, hai người đi ra ngoài so đáp án, vừa ra khỏi cửa, liền trông thấy Cố Nghiên đứng trên hành lang đợi người.
Nhiễm Phi Trì đang vui vẻ trò chuyện chợt bỏ lại một cậu " tớ còn có việc", rồi đi thẳng về phía bạn gái mình.
Cố Nghiên giận dữ vỗ vào cánh tay cậu ta, nhưng Nhiễm Phi Trì vẫn cười tươi rói, chỉ thiếu điều quẫy quẫy đuôi.
Lí Vụ đứng tại chỗ, mặt không đổi sắc chăm chú nhìn bóng dáng hai người bọn họ dần đi xa.
Khắp nơi lạnh lẽo, chốc lát, cậu thở ra một làn sương trắng, một mình một người đi xuống lầu.
Trở lại ký túc xá, Lí Vụ hiếm khi không đọc sách.
Cậu cởi áo khoác với đồng phục, ngồi lên giường nghe mp3.
Nam sinh dựa lưng vào tường, cắm tai nghe, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Trong khoảng thời gian này, cậu đã nghe đi nghe lại mấy tác phẩm tiếng Anh đó, nghe đến thuộc làu, thậm chí có thể dùng miệng đọc một số đoạn.
Nhưng cơ hội để chứng minh bản thân hoàn toàn không có.
Gần một tháng nay, Sầm Căng bận đến sứt đầu mẻ trán, mỗi cuối tuần đều là đưa cậu đến cửa tiểu khu rồi chạy về công ty tăng ca.
Cô về muộn, dậy muộn, cho dù ở cùng một nhà, cũng không chạm mặt được mấy lần.
Nội dung trò chuyện trong wechat lại ít đến đáng thương, chủ yếu liên quan đến học tập cuộc sống, số lần trò chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay.
Loại trạng thái này có chút tiêu cực, nhưng Lí Vụ hiểu rõ, cậu với Sầm Căng cách nhau rất xa, còn không thể cố ý đến gần, chú ý quá mức ngược lại dễ làm người phụ nữ nghi ngờ.
Vô cùng bất lực.
Sau một hồi khó chịu, cậu tháo tai nghe xuống, quyết định xuống giường đọc sách.
Thành Duệ và Lâm Hoằng Lãng xô đẩy nhau vào ký túc xá, Lâm Hoằng Lãng tìm mọi cách ghét bỏ, Thành Duệ lại cười đùa cợt nhả.
Thành Duệ ngước nhìn nam sinh đang đạp một chân trên cầu thang: "Muốn đi đâu?"
Lí Vụ bước xuống hai bậc, sau đó mạnh mẽ nhảy xuống: "Có thể đi đâu, đọc sách."
Ngữ khí cậu lãnh đạm, Thành Duệ không khỏi nhìn thêm lần nữa: "Cậu thi không tốt à?"
"Không phải." Lí Vụ lôi ghế ra ngồi xuống.
Thành Duệ đuổi theo bắt chước khoác lấy vai cậu: "Này là làm sao vậy nhỉ khách quan~"
Lí Vụ im lặng hai giây, nhún vai muốn đem móng vuốt cậu ta hất ra, nhưng không thành công, chỉ nói: "Không có việc gì."
Nhiệt độ phòng vốn đã thấp, Lí Vụ lại còn như một cái tủ lạnh.
Khớp hàm Thành Duệ va vào nhau, lập tức chuyển đề tài: "Nhiễm Phi Trì đâu."
Lâm Hoằng Lãng nhai kẹo cao su, mở Vương Giả lên, đầu cũng không thèm ngẩng: "Chắc chắn đang vui vẻ với bạn gái rồi."
"Oh yo――" Thành Duệ cười tà, tiếp tục lảm nhảm: "Cậu nói xem hai người bọn họ tiến triển đến bước nào rồi."
Lâm Hoằng Lãng hừ một tiếng: "Ít nhất cũng hôn môi rồi."
"A!" Thành Duệ đột nhiên thét chói tai: "Tớ không nghe! Tớ không nghe! Tớ thuần khiết như thế không thể nghe những thứ này!"
Lâm Hoằng Lãng mắng: "Cậu mắc bệnh dịch chó à?"
Thành Duệ ổn định lại, làm bộ dạng thiếu nam thèm muốn: "Cậu nói xem hôn nữ sinh là cảm giác gì?"
"Thì..." Lâm Hoằng Lãng liếc cậu ta một cái, cong môi không nói.
Thành Duệ trong lòng hiểu rõ, cũng thô lỗ cười xấu xa.
Lí Vụ nghe được tâm phiền ý loạn, hai lỗ tai đỏ bừng.
Cậu phiền não tới cực điểm, trong tích tắc đóng sách lại, mặc đồng phục rồi đi ra cửa.
Thành Duệ nghe thấy tiếng đóng cửa, khó hiểu quay đầu lại: "Cậu ấy sao lại thế này?"
Lâm Hoằng Lãng còn đang đắm chìm trong ba lần giết khi nãy của mình, không chút để ý: "Cậu mặc kệ nó."
Lí Vụ ở trên sân thể dục đợi đến bảy giờ.
Đợi đến khi bầu trời đều biến thành màu xanh đen dày đặc, không thấy vầng trăng cùng những vì sao.
Cậu nghênh đón từng cơn gió lạnh ập tới, vừa lặng lẽ ghi nhớ từ đơn cùng mẫu câu, bước đi vô định trên đường chạy cao su hết lần này đến lần khác, tựa như làm như vậy mới loại bỏ được hết những bồn chồn trong cơ thể.
Nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Lí Vụ lấy điện thoại trong túi ra, lướt qua màn hình không có thông báo nhắc nhở nào, giống như đang nhìn căn phòng trống với bốn bức tường trắng.
Cơn gió rát thấu xương xuyên qua lớp áo khoác, chỉ làm cho cậu càng thêm chán nản với bản thân mình.
Lí vụ rời khỏi sân thể dục.
Trở lại ký túc xá, cậu vọt vào tắm rửa, rồi cầm sách quay về giường xem.
Xác nhận nỗi ưu tư này không thể ngừng lại, cậu chủ động nhắn wechat cho Sầm Căng: Tôi thi xong rồi.
Gõ tay trên màn hình vài phút, bên kia có phản ứng, Lí Vụ vội mở ra xem, liền thấy hai chữ: Được rồi.
Một lát sau lại hỏi thêm một câu: Có nghỉ không?
Lí Vụ trả lời: Không, ngày mai còn có tiết.
Sầm Căng: Ừ, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt.
Bốn chữ cuối cùng, chính là chấm dứt cuộc nói chuyện, Lí Vụ không thể nào quen thuộc hơn.
Cậu thử cố gắng tiếp tục, bắt đầu gõ chữ: Chị còn đang tăng ca sao...
Tạch tạch, tay chợt dừng lại.
Nam sinh nhìn chằm chằm con trỏ chớp nháy, đem mấy từ này đều xóa đi.
Tới gần mười giờ, Nhiễm Phi Trì còn chưa trở lại phòng.
Thành Duệ ngồi xếp bằng trên giường hết nhìn đông lại nhìn tây: "Nhiễm Phi Trì đâu, sao còn chưa về?"
Lâm Hoằng Lãng liếc điện thoại: "Không trả lời tin nhắn, điện thoại cũng không nhận."
Thành Duệ sắc mặt nghiêm túc, ngưng trọng nói: "Cậu ấy sẽ không đi thuê phòng đó chứ."
"Mặc đồng phục đó, khách sạn nhà ai dám cho cậu ta vào."
"Cũng có loại không tuân theo quy tắc mà."
"Kệ cậu ta, đàn ông luôn có một ngày như thế." Lâm Hoằng Lãng lơ đểnh.
Vừa dứt lời, cách vách chợt truyền đến giọng nam trung cao vút: "Kiểm tra phòng! Mọi người có đó không?"
"Mẹ nó? Hôm nay kiểm tra phòng đột suất?" Thành Duệ toát mồ hôi lạnh, mau chóng nhét điện thoại lại ổ chăn: "Lí vụ! Nhanh tắt đèn, nhanh tắt đèn!"
Lí Vụ mở to mắt, không hề phản ứng lại.
"Nhanh lên!" Thành Duệ vô cùng lo lắng thúc giục.
Lúc này Lí Vụ mới dựa vào đầu giường, đưa tay tắt toàn bộ công tắc.
Cả phòng ngủ trong phút chốc không thấy năm ngón tay.
Bên kia bức tường, giọng nói thầy giáo xét phòng rõ ràng dễ nghe: "Người đều ở đây nhỉ......!Ừ, đều ngủ sớm một chút cho tôi, ngày mai còn đi học đấy.
Sau đó là những tiếng thưa thớt "thầy ngủ ngon", "tạm biệt thầy".
Lần đầu tiên gặp được loại chuyện này, Lí Vụ ngồi tại chỗ cũ, không hề nhúc nhích.
Lâm Hoằng Lãng thò nửa người ra, lên tiếng nhắc nhở: "Ngồi ngốc đó làm gì, mau đặt hai cái gối vào trong chăn của Nhiễm Phi Trì!"
Lí Vụ hạ giọng hỏi: "Như vậy sẽ không sẽ bị phát hiện?"
Lâm Hoằng Lãng nói: "Nghe theo ý trời, trước kia tớ ra ngoài lên mạng đã làm vậy để lừa gạt qua ải."
Tiếng giày ngoài hành lang ngày càng gần.
Lí Vụ lập tức đứng lên, nghiêng người sải bước đến giường Nhiễm Phi Trì, vừa định rút gối của cậu ta――
Tay nắm cửa khẽ động, hiển nhiên đã không kịp.
Ánh sáng của đèn sợi đốt trên hành lang tràn vào.
Theo sau đó, còn có bóng đen cao lớn đứng ở khung cửa.
"Người đều ở đây sao?" Thầy giáo nghiêm giọng, giơ đèn pin khua loạn.
Lí Vụ vội quay mặt đi, ổn định hô hấp.
Thầy giáo đi đến, cẩn thận nhìn quanh một lượt.
Chiếc giường tầng trên cạnh cửa có chút khác thường, đệm chăn gối còn đặt ngay ngắn sạch sẽ.
Hắn không vui nói: "Học sinh ngủ ở giường này đâu."
Mắt hắn nhìn WC, cửa mở toang, tối như mực, hiển nhiên cũng không ở đó.
Thành Duệ kinh hồn táng đảm nằm yên hồi lâu mới ngồi dậy, dụi mắt giả vờ nhập nhèm: "A...!Lão sư sớm."
Thầy giáo bị cậu chọc cười: "Sớm cái gì mà sớm," Lại lập tức nghiêm mặt: "Đây là giường của ai? Người đâu, đi đâu rồi?"
Cả phòng ngủ im lặng giằng co, không ai mở miệng nói.
"Nói đi!" Thầy giáo lại gào lên.
Tình thế không cho phép nghĩ nhiều, Lí Vụ bình tĩnh lại, trầm giọng báo ra tên mình: "Lí Vụ."
Thành Duệ hô khẽ, nhưng không lên tiếng nữa.
Trong bóng đêm, nam sinh lời lẽ hung hồn, hạ quyết tâm muốn gánh tội thay: "Là giường của Lí Vụ."
Lão sư nâng đèn pin lên, đồng thời đối