Được Trương lão sư đồng ý, Sầm Căng và Lí Vụ lần lượt ra khỏi văn phòng.
Trên hành lang, học sinh như sẻ nhỏ lao về tổ, chỉ chốc lát đã quay về lớp học, không thấy bóng người.
Sầm Căng dừng lại bên lan can màu trắng, Lí Vụ cũng dừng theo.
Người phụ nữ quay đầu lại, sắc mặt nghiêm nghị: "Cậu hiện tại quả là lợi hại."
Lí Vụ không nói lời nào, toàn bộ bình tĩnh khi nãy đều không còn, so với trong văn phòng thì như là hai người khác nhau.
"Về nhà, " Sầm Căng cười khẽ: "Thực sự về nhà sao?"
Lí Vụ thấp giọng: "Không."
"Tối hôm qua đi đâu." Sầm Căng nhìn về phía cậu, tầm mắt không khỏi bị lông mi của chàng trai thu hút, bởi vì chúng thật sự quá dài quá dày, hơn nữa cậu còn cụp mắt suy nghĩ, hai chiếc quạt nhỏ màu lông quạ lộ hẳn ra ngoài.
Lí Vụ vẫn im lặng.
Sầm Căng bình tĩnh nhìn cậu chằm chằm, bình tĩnh nói chuyện: "Đã bắt đầu học rồi, tôi còn phải đến công ty, cậu còn muốn chậm trễ chính mình, chậm trễ tôi bao nhiêu thời gian nữa."
Thiếu niên cuối cùng cũng nâng mắt: "Tôi vẫn luôn ở phòng ngủ."
"Vậy sao lão sư lại tìm cậu."
Cậu thành thật thú nhận: "Tôi giúp bạn cùng phòng nhận tội."
Sầm Căng sửng sốt: "Vì cái gì?"
Lí Vụ nói: "Không vì cái gì."
"..." Sầm Căng cạn lời mất hai giây, cho cậu thêm một cơ hội: "Vì cái gì?"
Câu hỏi giống nhau như đúc, ba chữ, chỉ là cảm giác áp lực tăng gấp bội.
Cổ họng khẽ nhúc nhích, Lí Vụ bị cạy ra một chút, nói: "Bởi vì bạn cùng phòng không trở về."
"Không trở về cậu liền giúp bạn cùng phòng nhận tội?" Sầm Căng nhất thời không biết nên đánh giá thế nào: "Cậu là loại người tốt bụng gì, kết bạn còn cần hoàn thành loại nghĩa vụ này, cung cấp loại phục vụ này?"
"Tình huống đặc thù." Cậu vẫn kháng cự nói rõ nguyên nhân cụ thể.
Sầm Căng mím chặt môi, không vui nhìn mặt ngoan cố của bức tường người này, mắt hướng ra ngoài ban công: "Vừa nãy ở văn phòng, ý tứ của cậu là muốn tôi giúp cậu che dấu?"
Lí Vụ không thể phủ nhận: "Ừm."
"Cậu cảm thấy tôi sẽ đồng ý sao?"
Lí Vụ theo bản năng muốn nói không, nhưng lời nói trôi đến khóe miệng, cậu lại nói: "Không biết."
Sầm Căng trầm mặc một lúc: "Nếu tôi thật sự là cha mẹ cậu, lúc này có thể đã chửi ầm lên, cậu có tin không?"
"Ừm." Cậu thành thành thật thật chịu phê bình.
Luôn là loại thái độ này, khiến Sầm Căng không chỗ dùng sức, chỉ có thể lo lắng suông, cuối cùng đem chính mình giận đến nghẹn, bắt đầu không hề cân nhắc mà trút giận: "Bị cậu làm tức chết rồi, mang cậu đến Nghi Trung đọc sách là muốn cậu làm những việc này chọc giận tôi?"
Lí Vụ không giải thích cũng không cãi lại, chỉ nói: "Thực xin lỗi."
Bỗng nhiên một trận gió thổi đến, thổi tóc hai người bay lên.
Một lọn tóc dính lên môi Sầm Căng, Sầm Căng kéo nó ra, vừa tính vén ra sau tai, gió lại đến lần hai, cọng tóc kia lại dính trở về.
Hôm nay Sầm Căng son môi, cánh môi căng bóng no đủ, đáng tiếc gặp phải loại thời tiết quái quỷ này, hoa văn trang sức liền trở thành thứ yếu, thậm chí còn cản trở chứ không giúp ích được gì.
Hơn nữa vừa nhấc mắt, liền bắt gặp đôi mắt thoáng mỉm cười của thiếu niên.
Uy nghiêm tích lũy được thoáng chốc sụp đổ, Sầm Căng hoàn toàn tức giận: "Nhìn gì mà nhìn."
Lí Vụ nhanh chóng đảo mắt, bên tai dần dần lan đỏ.
"Cậu nói xem hôn nữ sinh là cảm giác gì?", trong đầu cậu bỗng chỉ còn những lời Thành Duệ nói ngày hôm qua.
Toàn thân Lí Vụ trở nên không được tự nhiên.
Sợ cục diện xấu hổ này lặp lại, Sằm Căng đặt hai tay sau đầu, cào cào tóc, lưu loát buộc thành kiểu đuôi ngựa thấp.
Đang muốn mở miệng, phòng học gần đó truyền ra tiếng đọc bài, Sầm Căng liền mềm lòng, bình ổn, chỉ sợ chương trình học của Lí Vụ bị tuột lại, vội hỏi: "Giờ này là tiết gì."
Lí Vụ nói: "Tiếng Anh."
Sầm Căng thầm than, liếc nhìn cửa văn phòng: "Không nói nữa, cậu nói với Trương lão sư một tiếng, nhanh chóng trở về đi học."
"Được."
......
Trương Ái Cầm không phải kiểu giáo viên thích làm khó dễ người khác để nâng giá trị nghề nghiệp của mình lên, Lí Vụ cúi đầu giải thích vài câu, việc này xem như là cho qua.
Mắt nhìn theo Lí Vụ ra khỏi văn phòng, Sầm Căng lại hàn huyên với Trương lão sư thêm vài câu, hỏi tình huống ở trường của Lí Vụ.
May mà, cậu trong miệng chủ nhiệm lớp, ngoài cơn bão nhỏ lần này thì không còn gì nữa, thời điểm khác biểu hiện cậu đều không có gì để bắt bẻ, cho dù là học tập, hay là cuộc sống.
Sầm Căng kiên định vài phần, vừa định nói lời từ biệt, nghĩ lại vẫn không yên lòng, lại hỏi cô giáo: "Trương lão sư, có thể giúp Lí Vụ đổi phòng ký túc xá không?"
Trương lão sư lộ vẻ ngạc nhiên: "Vì sao?"
"Từ những gì tôi quan sát được trong thời gian này, môi trường phòng ngủ hiện tại đối với viêc học tập và phát triển của cậu ấy không có lợi, ngài cũng rõ ràng, hoàn cảnh của Lí Vụ khác với những đứa trẻ khác, cậu ấy bước từ trong núi lớn ra, rất nhiều thứ đối với cậu ấy mà nói đều là mới mẻ, thậm chí là hấp dẫn.
Tôi không phải là người nhà chân chính của cậu ấy, không có cách nào luôn thời thời khắc khắc giám sát cậu ấy, càng không thể dìu dắt cậu ấy một đời.
Thi đại học là một trong số ít con đường công bằng, thế nên tôi hy vọng có thể ít đi một chút quấy nhiễu, để cậu ấy toàn tâm toàn ý đi hết con đường, sau này nhìn lại sẽ không hối tiếc."
Sầm Căng tâm bình khí hòa nói xong, cô nghĩ, ý của cô cũng đã thể hiện rõ, hy vọng chủ nhiệm lớp Lí Vụ có thể hiểu được.
Trương lão sư trầm ngâm một lát, rồi mỉm cười nhìn lại: "Sầm tiểu thư, cô nói như vậy là không đúng rồi, đứa nhỏ của ai mà không phải độc nhất vô nhị đâu, chỉ là ở trong mắt các người đứa nhỏ nhà mình càng đặc biệt hơn thôi.
Mọi đứa trẻ đều độc lập, có cá tính, dù cho xuất thân khác biệt, tính cách khác biệt, thành tích khác biệt.
Đối với giáo viên chúng tôi mà nói bọn nhỏ cũng chỉ có một thân phận, đó là học sinh.
Tình huống cô nói tôi sẽ tìm hiểu, sẽ lo lắng, nhưng tôi phải sửa lại quan niệm của cô cho đúng, không nói đến hiện tại, sau này Lí Vụ lên đại học, đi vào xã hội, môi trường còn hỗn tạp hơn, khó lòng phòng bị, cô phải làm sao bây giờ.
Sầm tiểu thư, đừng khiến bản thân quá căng thẳng, kìm hãm quá mức không có lợi cho đứa nhỏ, còn có thể khiến quan hệ của hai người bị kéo xa."
Sầm Căng ngẩn ra, nhẹ nhàng phản bác: "Lí Vụ không phải con tôi." Trương lão sư nói: "Tôi biết, trong tương lại, có lẽ cô sẽ có, xem như luyện tập trước."
Sầm Căng á khẩu không trả lời được.
......
Vội vàng chạy về công ty, chóp mũi Sầm Căng đã đổ một tầng mồ hôi mỏng, cô vội cởi áo khoác ngoài, lộ ra áo len tuyết trắng ôm lấy thân, trông như quả vải được bóc vỏ, chỉ còn lại phần thịt quả mềm mại.
Ngồi lướt weibo, những lời của Trương lão sư vẫn đọng lại trong đầu Sầm Căng không đuổi đi được, cô quyết định đi rót một tách cà phê thay đổi tâm tình.
Trùng hợp Trương Tước cũng ở đó, anh ta mới vừa rót cà phê xong, thuận tay lấy một viên con nhộng màu đen ra: "Cô làm hay là tôi giúp cô?"
Sầm Căng liếc nhìn anh ta, hôm nay Trương Tước không đeo kính, đôi mắt trông có vẻ càng nhỏ, nhưng anh ta mày sâu mũi thẳng, cộng thêm chiếc áo lông màu xám, nên vẫn là một chàng trai tuấn tú.
Cô không có thói quen làm phiền người khác, xòe tay: "Để tôi."
"Tâm tình không tốt?" Trương Tước đem viên con nhộng đưa cho cô.
Anh ta không hổ là Hr, đôi tuệ nhãn có thể so với máy giám sát cảm xúc.
Sầm Căng quen thuộc lắp viên con nhộng vào máy: " Anh thử tăng ca mỗi ngày xem."
Trương Tước bưng tách cười: "Tôi nghe Kỳ Kỳ nói, các người hết khổ rồi." "Nghe cô ấy, chưa đến ngày tung ra, mọi thứ đều không biết trước được, " Sầm Căng thở ra: "Hôm qua năm giờ tôi tìm khách hàng xem vài thứ, anh đoán họ nói cái gì?"
"Hử?"
Sầm Căng bắt chước lại: ""Mấy giờ rồi, cô đang ám chỉ chúng tôi tăng ca sao?", Kèm thêm một nụ cười mỉm, là loại biểu tình mỉm cười nguyên thủy ấy."
Trương Tước cũng cười ra tiếng, lại định thần nhìn cô hai giây: "Căng tỷ, chị một chút cũng không giống đã từng kết hôn."
"Đó là bởi vì tôi không sinh con." Nụ cười của Sầm Căng chợt nhạt đi vài phần, như cà phê nồng đậm bị nước pha loãng.
Trương Tước lắc đầu, lại lắc đầu: "Không, trong mắt cô có ánh sáng"
"Mắt tôi lớn."
"Công kích cá