Hạ An chưa từng biết rằng hoá ra hôn môi cũng có thể gây ra tình trạng thiếu oxy.
Trong kinh nghiệm hôn môi không quá nhiều của cô, nụ hôn chỉ có thể coi là một thứ để bọn họ điều chỉnh lại sau những hoạt động khổ sai dày vò người khác.
Nó sẽ không kéo dài quá lâu, quá trình cũng sẽ cách quãng không liên tục.
Nhưng hôm nay, vào giờ phút này, ở trong phòng tắm của một homestay tại New Zealand.
Trong phòng sương mù quẩn quanh nơi không khí, còn bên ngoài thì vẫn có người đang không ngừng tìm cách mở cửa.
Cổ cô mỏi nhừ vì rướn lên để phối hợp với anh, lưỡi anh vào quá sâu khiến cô không có cách nào thở được bằng miệng.
Khoang mũi Hạ An dường như cũng bị chặn lại, không thể hấp thu không khí trong lành khắp mọi hướng.
Cô bị hôn đến đầu óc choáng váng, chân thì mềm nhũn, cơ thể cũng không còn chút sức lực nào.
Tất cả mọi người đều cho rằng anh là một người rất Phật hệ, không quan tâm tới bất cứ điều gì, cũng không có hứng thú với cái gì nốt, là một người bất cần đời.
Ngay cả Hạ An cũng luôn cảm thấy như vậy, nhưng ngoại trừ loại chuyện này ra.
Một khi dính đến loại hành động kiểu này thì không biết có phải là bản năng hoang dã vốn có của anh bị kích thích hay không, mà cảm giác rằng anh tấn công rất mạnh mẽ.
Cuối cùng cũng được buông ra, Dư Thần lùi lại vài giây, sau đó lại mút khô đi vệt nước đọng trên môi dưới của cô.
Cô không kiềm được muốn ho khan nhưng lại ho không được.
Dư Thần vẫn đang lau đi vết tích tràn ra từ khóe môi cô, động tác giống như là đang vuốt ve an ủi lưu luyến không thôi.
Mấy phút sau, homestay có điện trở lại.
Hà Lâm ở bên ngoài hét lên: "Thật sự là có điện lại rồi ư? Không phải là lát nữa lại cúp nữa chứ?"
Hạ An nhận ra mình và Dư Thần đã đổi vị trí, bây giờ cô đang đứng gần bồn rửa mặt.
Trong khi anh thì đang dựa vào bức tường bên kia, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Vài phút sau, cửa phòng tắm bị mở ra, mọi người nhìn thấy Hạ An đang rửa mặt ngay trước bồn rửa mặt.
Nhưng trong khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên, ánh mắt và bờ môi của cô đều được rửa tới lấp lánh sắc hồng, đáy mắt còn đọng lại hơi nước trong phòng tắm, riêng đuôi mắt thì lại hơi ửng đỏ.
Chủ homestay hỏi: "Sao thế, không sửa cửa nữa à?"
"Ối, sửa chứ sửa chứ!" Tiêu Nhu cuối cùng cũng tỉnh táo lại: "Mỹ nữ rửa mặt đúng là không giống với người thường mà.
Chị Tiểu An, chị nhất định phải dạy em cách chị rửa mặt đó, nhìn chị rửa xong cả mặt ửng hồng trông đẹp quá.
Chẳng mấy chốc mà mọi người đã bắt đầu sửa lại cánh cửa, nhìn ai nấy đều loay hoay xung quanh chỗ mà Dư Thần đã đè cô khiến cho Hạ An vô cùng xấu hổ, phải lấy lý do mình bị chóng mặt mà đi về phòng ngủ.
Ngay lúc cô quay người đi, bỗng bắt gặp ánh mắt của Dư Thần, nhìn nụ cười thoáng qua trên khóe môi anh, xem ra là cô đã dỗ anh thành công rồi.
Nhưng cái giá cô phải trả quá đắt.
Hạ An thương tâm nghĩ, rồi quay người lên lầu.
.....
Ngày hôm sau, cánh cửa đã được sửa xong.
Bọn họ cũng phải lên đường đi đến Đảo Nam của New Zealand.
Đảo Nam và Đảo Bắc nơi đây cách nhau bởi một vùng biển nên phải ngồi thuyền đi qua.
Mọi người đưa cả chiếc RV lên trên phà, sau đó mới đi ngang qua boong tàu vào trong cabin.
Sau khi dạo quanh thuyền một vòng, mọi người lại quay trở về phòng khách bắt đầu trò chuyện.
Vì Hạ An còn phải quay quảng cáo cho nhà tài trợ nên cô vẫn ở lại mũi thuyền.
Vừa quay vừa điều chỉnh ánh sáng gần nửa giờ, cô mới được thả về cabin trên thuyền.
Người quay phim đến phòng khách để quay hình khách mời, Hạ An thấy hơi buồn ngủ nên nói mình quay về phòng nghỉ ngơi.
Ê-kíp chương trình đặt ba phòng liền kề nhau, Hạ An chọn căn phòng ở chính giữa nhưng còn chưa kịp nằm xuống thì cô đã cảm thấy phòng này quá gần cửa, có hơi ồn ào.
Thế nên cô đứng dậy, đi về phía căn phòng ở cuối dãy.
Trong phòng không có ai, cô vén chăn nằm lên giường.
Xem xung quanh không thấy camera, Hạ An hài lòng cởi váy ra, chỉ mặc mỗi chiếc quần bảo hộ được làm từ lụa băng.
Ngay khi sắp ngửa người ra sau, thì cô lại nghe được tiếng đóng cửa từ đâu vang lên, sau đó là Dư Thần chỉ quấn một cái khăn tắm quanh người đi ra.
Hạ An không biết nên hỏi chuyện gì trước, cô do dự thật lâu mới nói: "Sao anh không đi chơi ở bên ngoài vậy?"
Anh tùy ý lau tóc: "Chả có gì thú vị cả."
Hạ An kéo cái gối kê sau lưng: "Vậy chắc là tắm ở đây thì thú vị nhỉ?"
"Tới đây ngủ trưa một giấc thôi."
Cô nghĩ đến việc anh lái chiếc xe RV hơn hai tiếng để tới đây, có lẽ là anh đã mệt thật rồi.
Nhưng căn phòng này rất yên tĩnh, cô cũng đã nằm xuống rồi nên có hơi không nỡ đi ra cho lắm.
Cân nhắc xong, Hạ An nói: "Vậy thì ngủ chung đi, em cũng thấy buồn ngủ."
Dư Thần cười khẩy một tiếng, cũng không biết là anh đang cười cái gì, tùy ý lau khô tóc rồi cởi khăn tắm ra, mặc vào một chiếc quần đùi thể thao, lúc này anh mới nhấc một góc chăn khác lên.
"Anh không mặc áo à?"
Lưng anh dựa vào đầu giường, đuôi mày hơi nhướn lên, rồi sau đó lấy chăn kéo qua người: "Như thế này à?"
Giống như sợ bị cô sàm sỡ nên anh kéo chăn lên rất cao mà hai người lại đang đắp cùng một cái chăn trên giường, khiến cho Hạ An cảm thấy mũi chân mình lành lạnh.
"Anh đừng có kéo lên nhiều vậy chứ, không che hết được chân em rồi nè."
Cô cúi đầu nhìn xuống, lại phát hiện ra một chuyện rất tệ hại: "Anh làm sơn móng chân của em bong ra rồi nè."
"Ăn vạ à?"
Hạ An giơ chân lên: "Tự anh nhìn đi."
"Nhìn không rõ."
Người này quá cứng đầu, khiến cô phải xoay người đối mặt với anh, đưa chân mình gác lên chân Dư Thần: "Bây giờ thì anh nhìn rõ chưa?"
Cô cong đầu gối lại, ép chân duỗi dọc theo bên trong mặt dưới đùi, tạo thành một cái bóng vừa xinh đẹp lại huyền bí.
Dư Thần dời mắt đi, anh nắm cổ chân cô lên nhìn, nhìn một hồi lâu mới thấy được ngay trên ngón chân cái của cô có một góc nhỏ sơn móng chân bị bong ra.
Cảm thấy buồn cười, anh nhướn mày hỏi: "Nên là?"
"Là anh làm nên anh phải tự sửa, lát nữa em còn phải mang giày, nếu để lộ ra thì sẽ không đẹp." Cô nói một cách đầy lý lẽ: "Nếu không phải là anh vừa làm bong móng chân em thì trước đó lúc ở ghế sofa anh cũng đã làm nó bong rồi."
Anh rũ mắt xuống, nói đầy ẩn ý: "Vậy thì bản lĩnh của anh cũng lớn thật."
Hạ An không rảnh để quan tâm xem anh có ý gì, cô thừa nhận rằng cũng có một phần nguyên nhân là do cô không muốn tự đi sơn lại nó.
Bàn chân cô giẫm lên đùi Dư Thần, dùng sức với lấy cái túi đang đặt trên bàn của mình, trong đó có lẽ sẽ có đồ trang điểm và lọ sơn móng tay.
Ngón chân cô cọ cọ hai lần vào làn da bên dưới, rồi sau đó bị người ta đè lại.
Giọng của Dư Thần không rõ ràng, nói: "Em mà nhúc nhích nữa thì chân em không còn để ở đây nữa đâu."
Trong lòng cô thầm nghĩ có cần phải kinh khủng vậy không, anh còn có thể chặt đứt chân cô à?
Cô xoay người lại nhìn anh: "Vậy thì để nó ở đâu?"
"Còn có thể ở chỗ nào nữa? Ngoài trên vai anh."
Suy nghĩ một chút về ý nghĩa của tư thế này, Hạ An cảm thấy còn không bằng anh chặt đứt chân cô luôn đi.
Vì đề phòng đến việc sẽ bị anh đè ra làm ngay đây, nên dù cô đã cầm tới lọ sơn móng trên tay nhưng vẫn phải hậm hực rụt chân lại: "Em không sơn nữa…"
Dư Thần giữ chặt chân cô lại, bàn tay anh dùng rất nhiều sức nên cô hoàn toàn không thể thoát ra.
"Chuyện này không phải do em quyết định."
Nhận lấy cái lọ trong tay cô, Dư Thần nhìn một lát rồi nói: "Đưa nước tẩy móng cho anh."
Hạ An lục tìm khăn ướt tẩy móng, lúc đưa qua cho anh cô mới chợt nhận ra: "Anh còn biết cả chuyện này luôn á?"
"Nếu sơn thẳng lên thì sẽ chồng lớp xấu lắm, tẩy đi sơn lại thì sẽ đẹp hơn.
Chuyện đơn giản như thế anh cũng biết."
Vẫn là một con chó rất có mắt thẩm