Hạ An nằm trên giường do dự hồi lâu, không biết có nên nhấp vào khu vực bình luận để xem không.
Không xem thì tò mò.
Xem rồi lại sợ đêm nay bị dọa cho không ngủ được.
Con người đều là sợ cái gì thì cái đó tới, một giây trước cô còn đắc ý không ai quan tâm Cặp đôi tùy tiện, một giây sau ông trời đã tặng cho cô một món quà siêu to khổng lồ.
Ngay khi Hạ An lấy hết can đảm định vào khu vực bình luận lướt một vòng thì có tiếng gõ cửa.
Cô nhổm người dậy: "Ai đó?"
Giọng Tiêu Nhu từ ngoài cửa truyền vào: "Chị Tiểu An, em cứ nghĩ đến chuyện ma kia, không dám ngủ một mình, em ngủ với chị được không?"
Họ đổi sang một biệt thự lớn hơn, cơ bản trong phòng của mỗi người đều có hai giường.
"Được chứ.
Em vào đi.
"
Tiêu Nhu liềm ôm gối và điện thoại di động, nằm xuống bên trái giường cô, thì thào: "Em ở tầng cao nhất, không biết cái gì cứ nhỏ nước ấy, nghe đáng sợ lắm, nên em mới sang đây tìm chị."
"Chị Tiểu An, gan chị có lớn không?"
Hạ An đặt điện thoại di động xuống, tựa lên gối đầu mà nhớ lại: "Trước đây có vẻ cũng không lớn lắm nhưng sau đó hay bị bạn bè kéo đi chơi trốn thoát khỏi mật thất nên lá gan cũng to ra."
"Hồi Đại học ạ?"
"Đại học thì ít nhưng hồi Cao trung thì nhiều." Cô nói: "Hồi Cao trung, trường học quản lý nghiêm lắm, chỉ có chiều chủ nhật mới được nghỉ thôi.
Mọi người đều học nhiều quá không chịu nổi nữa nên hay đi loanh quanh chơi."
"Chị với bạn chị nữa là hai cô gái ạ? Thế chị đi chơi trốn thoát khỏi mật thất không sợ à?"
"Cũng có bạn nam nữa." Hạ An nói: "Cậu ấy sẽ kéo theo bạn nam có quan hệ tốt với cậu ấy, bạn nam kia sẽ kéo theo bạn bè của mình, tổng cộng có bốn người, nhiều người chơi cái gì cũng tiện."
Tiêu Nhu nằm ngửa, nghe giọng điệu có vẻ hơi tiếc nuối: "Em còn tưởng rằng hồi Đại học chị hay chơi với thầy Dư cơ, hôm nay em tra thông tin mới biết hai người tốt nghiệp cùng một trường Đại học."
Hạ An buột miệng nói: "Thật ra thì không, hồi Cao trung bọn chị chơi với nhau đủ nhiều rồi."
"Cao trung ấy ạ?"
"Ừ." Hạ An mô tả đại khái: "Bạn của bạn nam đó chính là anh ấy."
Nếu không, chỉ bằng quan hệ giữa cô và Dư Thần, sao có thể đi chơi cùng nhau chứ.
Bình thường toàn là Ninh Vân sẽ đưa Lương Tô đi cùng, còn Lương Tô sẽ đưa anh đi cùng.
Tiêu Nhu sững sờ rất lâu trước thông tin này, sau mới kinh ngạc nói: "Hai người chị quen nhau từ thời Cao trung rồi á?!"
Công ty cố ý xóa thông tin về bạn học Cao trung trên hồ sơ của họ, sau này mặc dù có người lần lượt góp ý với blogger nhưng đều nói quan hệ không tốt, điều này cũng chẳng khác gì nhận thức chung của mọi người.
Hai người họ lại có độ chú ý cao nên tin tức này không được lan truyền, đến giờ nó vẫn là kiến thức lạnh trong giới giải trí.
Nghe giọng điệu của Tiêu Nhu, Hạ An không bất ngờ, ngược lại cô còn mỉm cười.
"Không thể tin được nhỉ? Trông chẳng giống như đã quen nhau bảy năm rồi tẹo nào.
Nhưng nghiêm túc mà nói, bọn chị cũng không quen nhau đến bảy năm, năm lớp 11 thì còn chơi chung, năm lớp 12 anh ấy chuyển sang trường khác, sau đó mãi năm hai Đại học chị mới biết mình học cùng trường đại học với anh ấy.
Về sau anh ấy trở nên nổi tiếng, hai bọn chị lại càng không gặp nhau được mấy lần nhưng chị hay thấy anh ấy trên TV và trên poster quảng cáo ở các trung tâm mua sắm."
Hai mắt Tiêu Nhu cong lên vì cười nhưng cô ấy chỉ nhìn cô chứ không nói gì.
Một lúc sau, Tiêu Nhu quay sang nói với cô: "Em muốn nghe chuyện về thời Cao trung của hai người."
Có lẽ Tiêu Nhu không cảm thấy hiện giờ bọn họ đang yêu nhau hay đã kết hôn mà chỉ nghĩ rằng họ đang ở trong một mối quan hệ đơn giản là giải quyết nhu cầu, hoặc là bị kích thích bởi việc muốn chống đối công ty.
"Bọn chị á?"
"Dạ, của chị với thầy Dư ấy."
Hạ An ngắn gọn nhớ lại: "Dư Thần với chị…"
"Chẳng có chuyện gì đặc biệt hết, quan hệ ở trường cấp ba rất tệ.
Lần đầu tiên chị nói chuyện với anh ấy là khi trường muốn xếp đội hình, anh ấy ghét chị vì chị không thừa nhận rằng anh ấy đẹp trai nhất lớp."
"Vậy về sau có thành công không?"
Hạ An cong môi: "Kết quả là chưa được hai ngày thì lớp bắt đầu chia nhóm học tập, chị học cùng nhóm với anh ấy, anh ấy chơi bóng rổ, nộp bài tập muộn nửa tiếng, lẽ ra là anh ấy phải ghi tên mình.
Chị bảo không ghi tên cũng được thôi nhưng cậu phải xếp đội hình."
Tiêu Nhu buồn cười: "Thế là ra xếp ạ?"
"Đúng vậy, anh ấy không có lựa chọn nào nữa."
Cô vẫn nhớ vẻ mặt khi đó của Dư Thần.
Một tay thiếu niên ôm bóng, cúi đầu nhìn cô, khóe mắt hơi nheo lại, im lặng, khó chịu, không làm được gì.
Cuối cùng nhướn mày, tức đến bật cười, gằn giọng nói một chữ được.
Thiếu nữ Hạ An khi đó vui như mở cờ trong bụng, thậm chí còn thấy hơi đắc chí, nghĩ có lẽ mình là khắc tinh của Dư Thần.
Ngày đầu tiên diễn tập xếp đội hình là sau giờ tan học, cô thu dọn cặp sách thì thấy anh vẫn còn ngồi đọc truyện tranh ở phía sau, sợ anh quên hoặc quỵt nợ nên cô chỉ có thể buông cặp sách xuống, gõ vào góc bàn anh.
"Đừng quên diễn tập đấy." Dừng một chút như sợ chuyện anh quan tâm nhất không giải quyết được, cũng không biết là bị cái gì quấy nhiễu, cô còn cố ý nói to: "Anh đẹp trai ạ."
Tay Dư Thần khựng lại, khi anh ngẩng đầu lên nhìn cô, mọi người xung quanh đều phá lên cười, Lương Tô và Ninh Vân suýt nữa tắc thở vì cười nhưng anh vẫn bình tĩnh đáp lại: "Được thôi lớp phó."
Cứ như vậy, mười mấy lớp luyện tập cùng nhau, mỗi lớp hai người, bình thường mọi người đều gọi tên nhau, sau này giáo viên phụ trách muốn bồi dưỡng sự ăn ý giữa họ mới yêu cầu mọi người viết xưng hô với bạn cặp của mình rồi dán giấy lên sau lưng nhau.
Hạ An dán cho anh là anh chàng đẹp trai, còn Dư Thần thì dán cho cô là lớp phó, ngay cả giáo viên cũng lo lắng khi thấy họ ngồi ăn tối trong cùng một phòng nên cố tình bê khay đồ ăn ngồi vào giữa hai người họ.
Những năm cấp ba đối chọi nhau dường như đã chính thức mở màn như thế.
Bởi vì đổi phòng tạm thời, trong phòng ngủ không có camera hay micro cho nên Hạ An nói rất chuyện nhiều.
Từ xếp đội hình đến nhóm nhỏ, đến chuyện bốn người đi chiếm chỗ ngồi trong rạp chiếu phim, thậm chí là miếng gà rán cuối cùng trong canteen cũng muốn tranh nhau.
Hay là cô đã nhầm Dư Thần thành Ninh Vân trong mật thất, bám trên người anh như koala suốt dọc đường, khiến mặt anh lúc ra ngoài lạnh như tiền.
Người ta thường hay nói không thể có tuổi trẻ và cảm nhận về tuổi trẻ cùng lúc, khi đó cô chỉ cảm thấy nhìn anh không vừa mắt.
Mọi người cũng cảm thấy bọn họ không hợp nhau nhưng giờ phút này nhìn lại, tuổi trẻ lại được thêm một lớp filter, nghĩ lại từng câu từng chữ khi đó sóng vai bên cạnh nhau, thế mà cũng thú vị lắm.
Ít nhất thì những ồn ào ầm ĩ khi đó cũng giảm bớt phần nào sự nhàm chán của việc học và nỗi buồn của tuổi mới lớn, khiến cho những bài kiểm tra nhàm chán cũng trở nên đáng nhớ hơn một chút.
Cứ nói chuyện mãi đến khi cô chìm vào giấc ngủ, Hạ An không nhớ rõ mình nhắm mắt lại lúc nào, dù sao khi cô tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau.
Tiêu Nhu nằm trên giường ngủ chổng vó lên trời, bên ngoài có tiếng bát đĩa lạch cạch.
Hạ An nhẹ nhàng mở cửa ra, thấy Dư Thần đang ngồi trên ghế sofa đánh trứng gà.
Người ta đánh trứng đều đứng yên trong bếp, anh thì lại ung dung ngồi duỗi chân trong phòng khách, vẻ mặt không biết đã ngủ chưa hay còn thức.
Vì nhớ lại chuyện tối hôm qua, mở cửa ra lại nhìn thấy anh của bảy năm sau, không hiểu sao Hạ An có cảm giác hơi lạ, cô đứng tại chỗ một hồi, nhìn ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua cửa sổ sát sàn.
"Nhìn lâu thế rồi." Không biết từ lúc nào người đàn ông đã đứng dậy, lướt qua cô đi vào phòng bếp, không nhanh không chậm bỏ lại một câu: "Yêu thầm anh hả?"
Ừm, chó thì vẫn là chó thôi, tính chó đâu có đổi được.
Trong khi chờ đợi bữa sáng, Hạ An lấy điện thoại di động ra, phát hiện Ninh Vân lại gửi cho mình một tin nhắn.
Lúc này cô có hơi nhớ Ninh Vân, cảm xúc dạt dào mà mở ra.
Ninh Vân: [Muahahaha Tớ đã dạo một vòng trong hot search của cậu và Dư Thần suốt cả đêm qua.]
Dâu nhỏ: [?]
Dâu nhỏ: [Hot search gì cơ? Tối qua tớ ngủ mất rồi.]
Nói đúng ra thì tối hôm qua cô đã nói chuyện với Tiêu Nhu, còn chưa xem lại điện thoại mình lần nữa thì đã ngủ quên mất.
Ninh Vân: [Thì là hai người các cậu có siêu thoại rồi, cậu có biết không?]
Hạ An thầm nghĩ mình không biết mới là lạ ấy: [Biết một chút.]
Ninh Vân: [Độ hot không tệ đâu, lần cao nhất là xếp hạng 3 luôn nhưng tớ đoán là do phía quan hệ công chúng của công ty cậu, về sau đó hot search hạ xuống rất nhanh nhưng lúc tớ dậy lên xem lại thì đã có năm mươi nghìn người hâm mộ rồi.]
Nhìn thấy con số này, Hạ An cũng giật mình, cô còn chưa kịp nói gì, Ninh Vân đã gửi tới một bức ảnh khác, là ảnh chụp màn hình siêu thoại của bọn họ.
Chính xác là năm mươi bảy nghìn.
Thế quái nào mà nó tăng nhanh thế?
Hạ An chưa kịp nói gì, cô lại phát hiện ra một điểm quan trọng.
Cô khoanh tròn chữ đã theo dõi trên đầu, hỏi Ninh Vân: [Đây là cái gì?]
Ninh Vân có hơi ngại ngùng: [Bấm theo dõi chút.]
Mấy giây sau đã ngửa bài: [Tớ không thất đức thì còn ai thất đức nữa?]
Ninh Vân ở bên kia thở dài: [Thời Cao trung ngày nào tớ cũng nhìn hai người cãi nhau, không nghĩ tới có ngày có thể ship couple của hai cậu, không phải rất thú vị sao? Mỗi ngày đều vất vả làm việc, khi còn nhỏ bị thầy quở trách, lớn lên thì bị ông chủ điều khiển, có ai không muốn có được vài giây nắm quyền khống chế thế giới chứ? Cưỡng ép nắm đầu mấy đỉnh lưu, tớ bảo bọn họ có quan hệ gì thì bọn họ phải có quan hệ đó, thế có đã không? Thế thì có ai không thích không?
Ship hai cậu sướng lắm, cuối cùng tớ cũng biết mùi vị của bung xõa rồi.]
Dâu nhỏ: [...]
Không có thời gian để nghe thêm mấy lời phát biểu thiếu đạo đức của Ninh Vân, đúng tám giờ, tổ đạo diễn đã bố trí xong vị trí máy quay, sau đó tuyên bố nhiệm vụ của họ ở Đảo Nam.
Tham gia quay một vở kịch sân khấu.
Địa điểm là nhà hát The Clvic lớn nhất của New Zealand, căn cứ vào tỷ lệ lấp đầy chỗ ngồi và sự tán thành của khán giả mà quyết định xem cuối cùng bọn họ có thể leo lên sông băng hay không.
Nếu đến Đảo Nam mà không ngắm sông băng thì chuyến đi này sẽ chẳng có nghĩa gì cả.
Nội dung họ sẽ quay là Pha Lê Tuyết của nhà văn truyện cổ tích nổi tiếng Veblen.
Thật khéo Hạ An đã đọc câu chuyện này.
Nam chính là một tên trộm bí quá hoá liều.
Trong một lần giao dịch lớn, anh ta chiếm được rất nhiều của cải và châu báu, anh ta cảm thấy mình đã có được tất cả.
Sau nhiều tháng phung phí, anh ta đã mua được tất cả những thứ mình muốn, trừ một thứ, đó là tình yêu.
Nhưng tiền của anh ta không thể gây ấn tượng với bạch nguyệt quang trong lòng anh ta, bạch nguyệt quang đã chọn kết hôn với người khác còn anh ta thì chịu đủ đả kích, suốt ngày say rượu, suy sụp chán nản.
Sau một thời gian dài đấu tranh với bản thân, anh ta muốn làm một con rối giống hệt như bạch nguyệt quang, để anh ta có thể ngắm mỗi ngày, cũng coi như là anh ta đã có được người ấy.
Nhưng sau khi tìm hết lượt tất cả người chế tạo con rối trên trấn, không ai có thể tạo ra bạch nguyệt quang hoàn hảo trong lòng anh ta, anh ta vẫn luôn tìm kiếm.
Cuối cùng sau nửa năm anh ta đã