Có lẽ Dư Thần vẫn còn đang trong cơn mơ màng, nghe xong lời cô nói, ngón tay trên đầu gối hơi cử động, lúc này mới cảm thấy buồn cười vậy, khoé môi nhếch lên.
"Chuyện muốn làm khi về nước à? Hỏi cái này để làm gì?"
"Thì hỏi thế thôi." Cô đưa tay khều lấy lá cây ở bên cạnh: "Anh không có sao?"
Dư Thần dừng một lát, Hạ An nghĩ nên cho anh chút thời gian để suy nghĩ, thế lên cứ yên lặng chờ đợi, dựa vào tường kính phía sau lưng.
Kết quả là cứ chờ đợi rồi thấy có chút buồn ngủ, cô nhắm mắt tiếp tục chờ đợi, đến cuối cùng thì cơn buồn ngủ chiến thắng, không ngừng gật gù, giống như cái đầu mất điểm tựa vậy.
Dư Thần vừa quay đầu thì thấy cô đã ngủ say, cổ mềm nhũn, đầu hướng về phía sau, tóc mái lay động.
Anh lúc này mới cười ra tiếng, thấp giọng nói: "Buồn ngủ thì về ngủ đi."
Rốt cục bị gọi dậy, Hạ An chớp chớp mặt, vài giây sau mới chầm chậm nói.
"Nhưng một mình anh ngồi ở đây, thật sự rất giống đứa trẻ bị bỏ rơi."
"Vậy em nhập hội với anh là có ý gì? Người tốt có lòng hiến dâng tình yêu à?"
"Quả thật." Cô chu môi gật đầu đồng ý: "Dù sao cô giáo Hạ An đây chính là một người lương thiện như vậy."
Hẳn là bị cô làm cho cạn lời rồi, trong bóng tối, đuôi mày Dư Thần hơi nhướn lên, Hạ An cũng không biết mình có nhìn lầm hay không.
Anh đứng dậy, phủi phủi ống quần.
"Về phòng ngủ à?" Hạ An bỗng tỉnh ngủ hẳn, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Anh còn chưa trả lời em đâu đấy."
"Không muốn gì hết."
Đáp án của Dư Thần rất đơn giản, đơn giản đến mức Hạ An muốn phản bác lại cũng phải ngập ngừng, anh thấp giọng nói: "Dù sao nghĩ nữa cũng không thực hiện được, đi thôi."
Cô bĩu môi, cảm thấy người này đúng là biết giấu chuyện nhưng rốt cuộc điều anh đang nghĩ là gì chứ? Dư Thần cũng có chuyện cảm thấy khó hoàn thành sao?
Cô suy nghĩ một lát, lại cảm thấy không thể hiểu được, trở về giường gục luôn tại chỗ.
.....
Sáng ngày hôm sau, mọi người xuất phát đến sân bay.
Tổ đạo diễn cho bọn họ một ngày để điều chỉnh lại múi giờ, chiều ngày tiếp theo có buổi tiệc mừng công, chủ yếu là chúc mừng chương trình vừa phát sóng đã hot, bên tài trợ cũng kiếm được không ít tiền.
Lúc xuất phát là buổi sáng, máy bay bay mười tiếng mới hạ cánh, mà vẫn còn là buổi chiều.
Chênh lệch múi giờ kèm theo cảm giác mơ màng bám lấy, cộng thêm bận rộn suốt cả tháng mới được nghỉ ngơi, Hạ An trở về skincare cẩn thận, mười giờ hơn đã ngủ rồi.
Giữa giấc còn có chút không quen, tỉnh giấc mấy lần, đến khi tỉnh hẳn giấc lần nữa là sắp giữa trưa rồi.
Cô mơ màng mở mắt, nhìn thấy Dư Thần ngồi tựa bên mép giường, bỗng dưng giật mình một cái, sau khi phản xạ có điều kiện mới nhớ ra bọn họ đã về nước.
Không còn camera nữa rồi.
Anh đang cụp mắt, có lẽ đang chọn món.
Hạ An đột nhiên ghé sát vào: "Ăn gì thế? Cá hấp nhé?"
"Ở New Zealand còn ăn chưa đủ à?"
"Ở New Zealand không ăn cá mấy có được không? Anh đừng có vì anh làm một lần mà ghi thù em."
Ngồi ở góc này xem ipad trên tay anh thực sự rất phí sức, Hạ An tự cầm lấy để lên đùi mình, chọn vài món mình muốn ăn rồi trả lại cho anh: "Em chọn xong rồi, anh xem muốn còn ăn thêm gì đi."
Dư Thần nhìn lướt qua con số 7 khủng bố dưới góc bên trái, chậm rãi nói: "Anh còn tưởng em tiện tay chọn luôn cả món anh muốn ăn rồi đấy."
Hạ An coi như không thấy ý đểu trong lời anh nói, mặc kệ anh nói gì cũng gật đầu tiếp lời: "Đúng thật, em yêu anh thật đấy."
Căn phòng mờ ảo, chỉ bật mỗi đèn ngủ ở đầu giường, Hạ An lại nhàn nhã vắt chân mở điện thoại ra xem, phát hiện lịch có nhắc nhở, hôm nay là tết Nguyên Tiêu.
"Hôm nay là tết Nguyên Tiêu này." Cô ngẩng đầu lên nhìn, suy nghĩ rồi nói: "Tết Nguyên Tiêu nên ăn gì?"
"Trứng gà chưng cà chua."
Hạ An lười cãi lại nhưng vẫn quyết định nhẫn nhịn một chút: "Anh đừng chỉ chọn món mà em biết nấu, Tết Nguyên Tiêu nên ăn sủi cảo."
Nói xong, cô liền dứt khoát quyết định: "Được, tối nay ăn sủi cảo."
Nửa tiếng sau, nhân viên mang món ăn nhà bếp đã chuẩn bị xong lên phòng, Hạ An khắc chế mỗi món chỉ ăn một ít, không ăn cơm, dù sao lát nữa còn phải đi quay tiệc mừng công.
Ăn xong cô đi bộ cho tiêu cơm, kéo rèm cửa ra, mặt trời hôm nay không tồi.
Đợi tiêu hoá được kha khá, cô lại ngồi xuống sofa, hào phóng hỏi anh thích ăn sủi cảo nhân gì, lại vất vả đem nồi bát với gậy cán bày lên quầy bếp, lúc này mới búng tay một cái: "Xong."
Không bao lâu sau, chuông điện thoại cô vang lên, là quản lý thúc giục cô xuống dưới xe, đến lúc trang điểm, làm tóc rồi.
Dư Thần nhấc mắt lên nhìn cô nhảy trái nhảy phải trong phòng bếp, trả lời nhân viên: "Biết rồi, biết rồi, xuống giờ đây, tôi dọn đồ lát, đợi vài phút nhé, đồ sắp đến rồi."
Hạ An vừa giải quyết quản lý, vừa đi đi lại lại trước cửa chính như là đang đợi nguyên liệu tuyệt vời gì đó, chuẩn bị sẵn sàng thể hiện kỹ năng của mình.
Năm phút sau, chuông cửa bị người khác ấn vang, đây là phòng của Dư Thần, bởi vậy cô rất cảnh giác, cố ý để Dư Thần đi lấy, còn mình thì tránh ở trong bếp.
Rất nhanh, người đàn ông mang vào ba túi...
Sủi cảo đông lạnh.
Anh cúi đầu xác nhận: "Hết rồi à?"
Hạ An nhìn vào mắt anh, cũng có chút kỳ quái: "Còn cần gì nữa sao? Chẳng phải ở đây có nước chấm sao?"
"Em chỉ nấu mỗi sủi cảo đông lạnh…" Anh thực sự cảm thấy buồn cười đến bật cười thành tiếng: "Mà bày biện hoành tráng đến thế hả?"
"Thế thì sao nào, mười năm em mới xuống bếp một lần, phải biểu thị ra sự tôn kính chứ.
Lấy gậy cán bột vì cái bát bên dưới bị đè lên, không phải em muốn tự mình gói.
Tự mình xuống bếp á, em nào có rảnh rỗi đến vậy."
Nghe vậy, Dư Thần nhướn mày, không mặn mà gì, nói: "Sao? Bóng gió anh đấy phỏng?"
"Những thứ kia anh đều làm cho ai nào?" Anh ghé người xuống: "Em có lương tâm không đấy?"
"Có chứ, chẳng phải hôm nay em nấu sủi cảo cho anh ăn đây sao?" Cô ra vẻ kinh hãi nhìn anh: "Chưa có ai ăn sủi cảo mà em nấu đâu nhé."
"Được, vậy anh ăn nhân ngô."
"Vậy thì không được, anh ăn rau cần ấy."
Bởi vì nhân viên bị kẹt xe, thời gian Hạ An rời đi có thể kéo dài thêm.
"Xem chừng phải hơn mười phút nữa mới tới…" Cô nóng lòng muốn thử: "Hay là nấu thử một cái đi."
Thực ra cô cũng không đói chỉ là đột nhiên muốn nấu.
Hạ An mở điện thoại tìm kiếm cách pha chế nước chấm, xắn tay áo lên, chuẩn bị kinh động bốn phương thì…
Điện thoại vang lên.
"Chị đang ở bãi đỗ xe rồi, em đeo khẩu trang đi thang máy xuống đây, nhớ xác nhận không có paparazzi đuổi theo, nhanh lên."
Cô nhanh như chớp chạy xuống lầu, mau chóng lên xe, vứt luôn vụ sủi cảo ra sau đầu.
Cả chặng đường đều đi rất vội, makeup đều làm trên RV, chiếc xe chạy đến tốc độ giới hạn, chị Nguyệt chỉ sợ đến muộn, cứ nhìn giờ mãi.
Vẫn may, đến trường quay vẫn còn mười phút nữa mới bắt đầu.
Mà Hạ An cũng hoàn thành lớp makeup đơn giản, phù hợp với chủ đề du lịch.
Nghe nói Dư Thần là người đến đầu tiên, máy móc đã dựng xong, có không ít sếp lớn của các nhà tài trợ ngồi dưới sân khấu.
Phần lớn thời gian của buổi tiệc đều là MC dẫn dắt, nói về vị trí của hạng mục này, mức ảnh hưởng của lần phát sóng đầu tiên, giới thiệu mỗi vị khách mời và cả nhà tài trợ nữa.
Hạ An người dưới sân khấu bốn mươi phút, đôi lúc camera quay đến cô rồi quay đi.
Cuối cùng đến lượt khách mời lên sân khấu, mọi người lần lượt trả lời câu hỏi của MC, sau đó tiến vào giai đoạn tương tác.
Sáu người chia làm ba nhóm, lần lượt là nấu ăn, thu dọn và ăn ý, thể hiện những thu hoạch sau lần du lịch này.
Chia nhóm hoàn toàn dựa vào bốc thăm nhưng không biết có phải tổ đạo diễn cố tình tạo hiệu quả chương trình hay không.
Hà Lâm và Tiêu Nhu được chia vào nhóm ăn ý, Thầy Ngư và Hiểu Dương chia vào nhóm thu dọn, Hạ An và Dư Thần một nhóm, được chia vào nhóm nấu ăn.
Nhóm vừa chia xong, các phóng viên giải trí đã bắt đầu ngồi không yên rồi.
Thầy Ngư và Hiểu Dương phải cất tất cả quần áo vào trong vali trong vòng mười phút, không được để lộn xộn.
Hà Lâm và Tiêu Nhu chơi trò Bạn vẽ tôi đoán, trong 10 phút phải trả lời đúng 8 câu.
Hạ An và Dư Thần đứng ở phía bên trái, nhận lấy nguyên liệu nấu ăn và dầu ăn.
Cũng là mười phút, phải làm ra hai món ăn.
Cô cơ hồ không chút suy nghĩ, nhìn thấy cà chua và trứng gà, liền có ngày lựa chọn.
Tất nhiên, chủ yếu cũng là không có lựa chọn.
Cà chua xắt miếng, đổ dầu nóng, trứng gà vào, chiên xong thì đổ ra, rồi cho tiếp cà chua vào, đợi đến khi nấu chín rồi lại cho trứng gà vào, đun lửa lớn cho cạn nước.
Cô cố gắng nhớ lại các bước, khi cô còn đang đảo đồ ăn, Dư Thần ở bên cạnh đã cho món ra đĩa rồi, lười biếng dựa vào bàn bếp hỏi: "Trứng gà chưng cà chua?"
Cho dù bốn phía ồn ào, cô vẫn có thể lập tức biết được bốn chữ này là do ai nói.
Nhớ lại lời anh nói lúc trưa, Hạ An không khỏi đậy vung nồi lại: "Trứng gà chưng cà chua thì sao nào? Anh đừng có xem thường món