Sáng sớm hôm sau, Hạ An bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức của Dư Thần.
Người đàn ông đưa tay đặt lên trán, tay khác ấn tắt chiếc điện thoại đang reo vang không ngừng, một lúc sau, cảm thấy không ổn lắm, từ từ mở mắt ra.
Hạ An đang bọc trong chiếc mền lông, đầu vai xinh đẹp lộ ra ngoài, vẻ mặt tràn đầy chính nghĩa nhìn anh, chỉ chỉ vào nhà bếp: "Bồi thường."
Trên bàn đá cẩm thạch trong phòng bếp là chiếc váy trông vô cùng khó coi của cô.
Anh giật giật ngón tay đang đặt trên trán, buồn cười lên tiếng: "Sáng sớm không chịu ngủ là vì muốn anh bồi thường cho em?"
Cô tố cáo: "Anh làm hỏng nó kia mà."
"Ừ." Anh cụp mắt, nghiêng đầu nhìn cô một giây: "Em cũng do anh làm hỏng?"
Yên lặng hai giây, hai tai cô ửng đỏ lên, kéo chiếc chăn đặt dưới người che tới gò má, buồn bực ngủ: "Ngủ thôi."
Mấy giây sau, ngoài chăn không có động tĩnh gì, cô vén một góc lên nhìn ra ngoài, quả nhiên Dư Thần đã nhắm mắt.
"Anh ngủ thật à?" Hạ An hoảng hốt: "Trong lòng anh không áy náy chút nào sao?"
"Anh áy náy chuyện gì?"
Anh cũng lười mở mắt: "Hôm qua em nói đói, là ai nửa đêm nấu sủi cảo cho em thế?" Anh chậm rãi nhớ lại: "Vừa ăn hai miếng đã nói no rồi, thế phần sủi cảo còn dư lại do ai ăn?"
Cô không phục: "Chó ăn."
Anh bật cười, ngón tay bắt đầu hoạt động trong bóng tối.
"Được, chó ăn."
Hạ An trầm mặc một hồi, lại tìm thấy một điểm mạnh mới, lên tiếng: "Anh nấu cho em cũng đúng thôi, em vừa về còn chưa ăn gì…"
Anh nghiêng người, bờ ngực hướng thẳng vào chóp mũi cô, đại khái là muốn chặn cái miệng đang thao thao bất tuyệt của cô, ngón tay rũ xuống, không có điểm tựa đặt ngang hông cô.
Tiếng nói có hơi khàn khàn: "Đừng quậy nữa, ngủ một lát đi."
Anh cũng không có ý đó, thế nhưng tư thế này trông có hơi giống đang ôm.
Có thể ngửi được mùi gỗ đàn hương, kể cả chiếc sừng cũng tập kích tới thoảng thoảng từ trên người anh.
Cô ngẩng đầu lên, nói: "Đồng hồ báo thức của anh cũng đã reo rồi."
"Ý của đồng hồ báo thức chính là, vẫn còn có thể ngủ thêm nửa tiếng nữa."
Cuối cùng trong phòng cũng yên tĩnh lại.
Sự tức giận khi bị anh đánh thức của Hạ An cũng dần bình tĩnh lại, hô hấp ổn định, bắt đầu ngủ bù.
Dường như cũng không ngủ được bao lâu, ai đó gõ cửa phòng, Dư Thần thức dậy rửa mặt, sau đó mở cửa ra ngoài.
Cô ngủ mơ màng, thế nhưng theo bản năng cũng hơi hé mắt ngay lúc anh mở cửa, rướn người lên, nhớ tới bản thân vẫn chưa biết hôm nay anh muốn làm gì.
"Anh đi đâu đấy?"
Người đàn ông đứng dưới huyền quan, dáng người cao ngất, hơi nhướn mày.
"Đi kiếm tiền đền váy cho em."
.....
Sau khi Dư Thần rời đi, cô lại ngủ thêm một lúc, thế nhưng cũng không ngủ sâu lắm, hơn chín giờ nhận được tin nhắn của chị Nguyệt, nói buổi chiều sẽ có buổi ghi hình, dặn cô đừng quên.
Cô bật đèn ở đầu giường, kéo màn cửa sổ ra ngồi bên mép giường, suy nghĩ mông lung.
Điểm giống nhau giữa cô và Dư Thần chính là thời gian của ngày đầu tiên sau năm mới đều dànch cho công việc.
Kỳ nghỉ lễ này thích hợp để kỉ niệm, cô gấp chăn, nhớ lại rốt cuộc vì sao bọn họ kết hôn.
Nhắc đến thật sự mà một câu chuyện rất dài.
Kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cô đã sống cùng bà ngoại, lúc cô còn rất nhỏ mẹ cô đã đến thành phố khác làm việc, nhà cô cũng không tính là giàu có, bố cô cũng thường ra ngoài làm công.
Thế nhưng tuổi thơ của Hạ An cũng đầy màu sắc, cô nhớ những ô vuông nhảy lò cò vẽ bằng phấn trên nền xi măng trước nhà, nhớ những bước nhảy dây thun cùng bạn bè, nhớ bà ngoại thường tết hai bím nhỏ cho cô.
Bản thân cô cũng mong đợi như bao người, xinh đẹp, không cần tham gia bất kỳ lớp bồi dưỡng nào nhưng vẫn luôn ổn định ở vị trí thứ nhất, từ trung học cơ sở đến trung học phổ thông.
Thật ra cô cũng không cảm thấy mình thiếu thốn gì so với người khác, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ thấy nhớ mẹ.
Tấm ảnh trong ngăn kéo luôn được cô đặt ở vị trí trên nhất, cho dù có bỏ thêm bao nhiêu bài thi.
Mẹ cô là một mỹ nhân, tất cả mọi người đều nói với cô như thế, Tiểu Hạ An cũng cảm thấy thế, ngón tay thanh thoát dè dặt, lưu luyến vuốt ve tấm ảnh đen trắng, nhớ nhưng từ ánh mắt cho đến lông mày của mẹ.
Vào khoảng năm lớp mười, kể từ khi phát hiện bức ảnh, tính tình ba cô cũng dần dần thay đổi lớn.
Ông ta bắt đầu phát điên, tựa như đang so đo với người nào đó, bắt đầu khiển trách cô bằng những tiêu chuẩn khó hiểu, không cho phép cô dành thời gian cho những chuyện không liên quan tới việc học, thành tích của kì thi lần sau không được thấp hơn lần này, bắt đầu can thiệp vào lựa chọn và xếp lớp của cô, lấy lý do yêu thương để kiểm soát cô.
Khi cô phản kháng, câu mà ông ta nói nhiều nhất chính là: "Con cho rằng ba sẽ hại con sao? Nếu không yêu thương con, ba quản con làm gì?"
Vào năm lớp mười một, cảm thấy cho dù có học tốt mấy môn xã hội cũng không có tương lai, Hạ Phàm khăng khăn yêu cầu cô chuyển vào ban tự nhiên, đó không phải sở trường của cô, thế là hạng nhất mà cô giữ bấy lâu cũng bắt đầu trôi lơ lửng.
Thỉnh thoảng hạng ba, thi thoảng sẽ rơi xuống hạng năm, có lúc bị cảm, phát huy không tốt, sẽ rớt xuống hạng tám.
Thật ra đó đã là thành tích rất tốt rồi, thế nhưng Hạ Phàm lại như bị ép điên, chất vấn cô có biết bản thân đang làm gì hay không, cứ như thế sau này làm sao kiếm được tiền? Làm sao có thể kéo cả gia đình hướng đến cuộc sống tốt đẹp, làm sao có thể dọn ra khỏi căn nhà nhỏ bé thiếu ánh sáng kia?
Khi đó, cô vẫn còn cách xa tuổi vị thành niên, hiểu biết của cô không nhiều như bây giờ, chỉ hoảng hốt nghĩ, cũng không phải nhà nhỏ là kém, ít nhất ở đó cô cảm thấy rất vui vẻ.
Tại sao phải vượt cấp, như bây giờ không tốt sao?
Bây giờ nghĩ lại, có thể xem đó là ý nghĩa khác của việc trời cao rũ lòng thương xót, ai cũng nói người may mắn dùng tuổi thơ chữa cả đời, còn người bất hạnh dùng cả đời chữa tuổi thơ.
Lớp mười một, Hạ Phàm bắt đầu bỏ một khoản tiền lớn đưa cô đến lớp học bổ túc, mua cho cô những thứ gọi là giấy tờ bí mật có giá trị cao, cũng vì điều này trong nhà lại càng túng thiêu hơn, ông ta nói: "Những chuyện này đều là vì con cả.
Nếu không vì con, ba cũng không cần tiếc mua một một đôi giày thể thao mấy trăm tệ, mua một bộ quần áo đàng hoàng."
Sau đó cô mới biết, Hạ Phàm chỉ muốn cô vì cảm thấy áy náy mà hăng hái hơn.
Chỉ tiếc rằng, Hạ An năm mười bảy tuổi vì đã nghe quá nhiều những lời như thế, chỉ cảm thấy tình yêu là gánh nặng, còn mình là mối phiền phức.
Nếu không có cô, tất cả mọi người đều sẽ tốt hơn, chẳng phải sao?
Năm cô gặp được Dư Thần, thật ra cô quá ngây ngô, luôn cảm thấy chân mình lạc lỏng, giống như người máy bị người khác thao túng, đi theo kế hoạch của người khác, từng bước từng bước tiến tới nơi mình không muốn tới.
Người khác ai cũng nói cô lợi hại, chỉ có cô biết bản thân mình đã bỏ ra bao nhiêu, những đêm mất ngủ vì điểm số, cảnh tượng cô thức suốt đêm để ghi nhớ tất cả những kiến thức, những cây viết được bơm đầy mực rồi lại nhanh chóng hết, một chồng bài tập giải sai chất cao như núi, cùng với áp lực tinh thần to lớn đang hiện lên trước mắt cô.
Những đêm cô cảm thấy khó thở, cô hết lần này tới lần khác kháng cự cũng như bài xích chữ yêu thương này.
Thư thông báo trúng tuyển được gửi tới, cuối cũng Hạ Phàm mới biết một năm qua cô đã làm gì.
Tất cả mọi người đều chúc mừng, chỉ có Hạ Phàm nổi trận lôi đình với cô, còn cô lại dọn ra khỏi nhà, làm những chuyện vặt vãnh nhưng vui vẻ vào mùa hè cũng Ninh Vân.
Xem kìa, chỉ cần không liên quan tới yêu, không gánh vác bất kỳ sự mong đợi nào, sẽ khiến người ta trở nên thoải mái.
Lên Đại học cũng không phải không ai theo đuổi cô, thế nhưng cô đã bài xích việc yêu thương, cô không biết nên làm thế nào để duy trì mối quan hệ thân mật với bạn khác phái, cũng giống như thời trung học vậy, hết lần này tới lần khác từ chối.
Vất vả lắm cô mới thoát khỏi chữ yêu, chữ yêu trói buộc khiến cô không thở nổi, chữ yêu nặng trĩu dường như có thể ép vỡ cô.
Trước khi hoàn toàn phục hồi, cô không muốn nếm thử nữa.
Cuộc sống Đại học của cô lại trở nên xuất sắc như trước kia, thậm chí cô còn cảm thấy cuối cùng mình cũng tìm lại được tâm trạng lúc tuổi thơ của mình.
Vào lễ Quốc Khánh khi cô học năm thứ tư, cô về nhà lại bị Hạ Phàm báo một tin: "Sau này lễ không cần về nhà, dù sao con cũng sắp tốt nghiệp rồi, cũng không thể ở nhà cả đời được."
Cùng lúc đó, Hạ Phàm lấy lại chìa khoá cửa nhà của cô, sau đó còn thay cả ổ khoá cửa mới.
Sau đó cô mới biết, Hạ Phàm bán nhà.
Có nhà nhưng không về và việc đột nhiên không còn nhà ở nơi mình đã sống hơn hai mươi năm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Sau đó, cho dù cô hỏi thế nào, Hạ Phàm cũng chỉ nói mơ hồ, qua loa cho xong.
Khi ấy bà nội đã mắc phải căn bệnh Alzheimer, Hạ An đưa bà về ở trong căn nhà nhỏ thời thơ ấu của cô.
Đỡ bà lên giường ngủ rồi, cô ngồi ngoài cửa hóng mát mà ngẩn người, thuận miệng tám chuyện với một bà cụ khác.
Bà cụ hàng xóm nói lỡ mồm, có lẽ bà ấy cũng không đành lòng nhìn cô bị lừa mà chẳng hay biết gì, bà ấy phe phẩy chiếc quạt, thở dài nói: "Bây giờ cháu còn tin mẹ mình đi làm quanh năm suốt thoáng ở tỉnh ngoài sao? Mẹ cháu thấy nhà cháu nghèo quá nên mới bỏ đi."
Thật ra nhiều năm qua, trong lòng Hạ An mơ hồ đoán được nguyên nhân nhưng khi chuyện này qua miệng người khác, nói ra một cách trắng trợn như vậy, nó vẫn mang đến sự đả kích không nhỏ.
Tất cả những chuyện mơ hồ dần trở nên rõ ràng, ví như tại sao Hạ Phàm muốn cô làm công việc kiếm được nhiều tiền nhất, ví như rốt cuộc mấy năm qua ông ta đang cố chấp điều gì hoặc những quan niệm điên cuồng méo mó tâm lý của ông ta, tất cả chỉ vì muốn chứng minh với người mẹ đã bỏ đi kia rằng: Rời khỏi ông ta là quyết định sai lầm đến mức nào.
Sự tự ái của một người đàn ông khiến ông ta điên cuồng muốn xem vợ cũ phải hối hận, thậm chí không tiếc trút hết lên con gái ruột.
Khi Hạ An không cho ông ta được như ý muốn, ngay cả thứ tình cảm giả dối kia, ông ta cũng lười cho cô.
Mà lý do ông ta bảo cô về nhà ít thôi, nó cũng đau đớn ê chề lắm.
Ông ta tìm được ván cầu quá độ giai cấp, đối phương là một bà chủ giàu sụ, từng kết hôn hai lần, có ba đứa con gái.
Tất nhiên ông ta phải ở rể rồi, yêu cầu của đối phương cũng rất trắng trợn, buộc ông ta từ bỏ gia đình riêng, hơn nữa còn phải dốc hết tình thương cho gia đình và con gái bà ta.
Hạ Phàm dứt khoát đồng ý, thậm chí chủ động bán nhà, sợ người ta đổi ý nên ông ta cắt đứt cả đường lui của mình.
Bất chấp cái giá phải trả là từ nay về sau, con gái ruột của ông ta coi như không có nhà để về.
Từ nhỏ tới lớn, Hạ An là một đứa trẻ xuất sắc, con nhà người ta trong mắt hàng xóm, người lớn nào từng gặp cô cũng nói, nếu nhà cô/chú có đứa con gái như con thì quá tốt.
Nhưng chỉ có Hạ An biết cô luôn là người bị bỏ rơi.
Cô không còn nhớ nét mặt và tâm trạng của mình hôm đó nữa, con người ta thường sẽ chọn cách quên đi những thời khắc khổ sở.
Ninh Vân từng nói trong những ngày tháng đó, rất hiếm khi thấy cô nở nụ cười, cô vẫn ăn ngủ như thường lệ nhưng lại tìm cách tránh né khi có ai đó hỏi đến.
Nhoáng cái đã đến Tết, cô còn ôm lòng ảo tưởng chờ mong, ví dụ như nhận được tin nhắn của Hạ Phàm, nói rằng trước đó trách móc cô quá nặng nề, bảo cô nhớ về nhà sớm nhưng cô chỉ nhận được cuộc gọi cáu kỉnh đến từ ông ta, hỏi cô có phải muốn lấy danh nghĩa của ông ta để cầm cố vay mượn gì không, hỏi cô có chân có tay mà không biết kiếm tiền sao, không có ông ta chẳng lẽ chết đói à, năm xưa cô lựa chọn thế nào, không phải tưởng mình ngon lắm sao...
Đối đáp vài câu, cô mới phát hiện đây chẳng qua chỉ là gọi nhầm, con nít nhà bên đó vô tình bấm bậy.
Hạ Phàm ở đầu dây bên kia nghẹn ngào vài giây, chắc hẳn cũng cảm thấy khó nói nhưng ông ta lại chẳng thèm dịu giọng xin lỗi cô câu nào, cứ thế mà cúp máy ngang.
Ông ta không hỏi cô Tết năm nay ra sao, trời lạnh có mua được quần áo thích hợp không.
Hầu hết các gia đình đều hỏi han nhau ân cần mỗi độ Tết đến xuân về nhưng cái mà Hạ Phàm dành cho cô chỉ có