Trong một khoảnh khắc, Hạ An nghĩ rằng lỗ tai cô đã bị ảo giác.
Khoảnh khắc tiếp theo, nhận ra đây là đâu, bất cứ lúc nào cũng có thể có rất nhiều người nhào tới, trong đầu cô hiện lên một đống chuỗi ký tự hỗn loạn, kêu răng rắc và nhảy lung tung trong đầu cô.
Cuối cùng sau khi sắp xếp các chuỗi ký tự lại ngay ngắn, Hạ An nhìn thấy một đường thẳng xuất hiện trước mặt cô.
Anh tới để gây rối phải không?
Cuối cùng, trước khi Liên Đằng lên tiếng, cô nghi ngờ quay đầu nhìn về phía Dư Thần, chỉ vào mình và tò mò hỏi:
"Anh đang gọi tôi à?"
"Anh có nhận nhầm người không? Tôi là Hạ An."
Cô ngạc nhiên quay đầu lại: "Tối nay có phải anh đã uống hơi nhiều rồi không?"
Dư Thần nhìn cô với đôi mắt trong veo: "Em nói xem?"
Tối nay anh phải lái xe, nên chỉ toàn uống nước trái cây nhưng Hạ An vẫn khịt mũi, chân thành nói: "Tôi nghĩ là có, tôi ngửi thấy mùi rượu."
Khó khăn lắm mới bảo Lương Tô đưa anh đi, rồi ở đó đến khi kết thúc, Hạ An đi xuống bãi đậu xe ở tầng một, định tìm một chỗ ít người và bắt taxi về.
Cuối cùng, sau khi đi vòng vài đoạn, cô tìm thấy một chiếc ô tô đang mở hai đèn nhấp nháy trong một chỗ trống, cô dừng lại nhìn và thấy đó là xe của Dư Thần.
Cô bước tới, vội vàng mở cửa xe: "Sao anh vẫn còn ở đây?"
Giọng điệu anh sâu thẳm nói: "Lỡ như Liên Đằng muốn đưa em về nhà."
Cô đang cúi đầu thắt dây an toàn, kinh ngạc ngước mắt lên: "Sao anh biết?"
“Thật sự đã nói như thế à?”
"Nói rồi nhưng em đã từ chối rồi."
"Từ chối làm gì chứ?" Anh xoay vô lăng, vẫn là giọng điệu bình thản, thờ ơ như cũ: "Đi thử cũng tốt mà."
Hạ An nhìn anh chằm chằm một lúc, cố tình tỏ vẻ như thể chuẩn bị mở dây an toàn: "Anh nói cũng đúng, vậy em xuống xe đây."
Anh cười không chút cảm xúc, không nói gì nhưng Hạ An nhạy bén quan sắt đôi mắt của anh quét qua bảng điều khiển trung tâm, như thể đang xác nhận xem cửa sổ đã khóa hay chưa.
Sau khi xác nhận xong, Dư Thần lại tỏ ra thờ ơ, dời tầm mắt đi.
Hạ An nửa dựa vào cửa kính xe, chống người vào cửa sổ, vô cùng thích thú ngắm nhìn biểu cảm của anh, một lúc sau mới nói: "Anh như vậy sẽ rất dễ khiến cho em nảy sinh ảo giác."
"Ảo giác gì?"
"Không phải chứ..."
Cô lại gần, cẩn thận quan sát biểu cảm của anh: "Dư Thần...!Anh cũng biết ghen sao?"
"Bây giờ em mới phát hiện."
Anh cụp mắt xuống, rồi nói: "Xem ra anh biểu hiện không đủ rõ ràng."
Làm sao có thể không rõ ràng, suốt đường về anh không nói lời nào, về đến nơi còn tắm rửa thật sớm, nằm bên cửa sổ, mặc cho lăn lộn cỡ nào cũng không ngước mắt lên, yên tĩnh như đang thưởng thức một tác phẩm nổi tiếng.
Hạ An sấy khô tóc, rồi mới nằm sấp ngay trước mặt anh, nghiêm túc nói: "Thầy Dư, anh còn giận à?"
Áo hai dây cô mặc đêm nay dường như không chút đề phòng anh, cổ áo có chút rũ xuống, lộ ra vùng ngực trắng nõn, mềm mại.
Ánh mắt đang nghiêng khá trong trẻo, cộng thêm chút ánh sáng từ đầu giường chiếu vào, lấp lánh nhìn anh.
Cơn giận đã hoành hành trong lồng ngực cả đêm không hiểu sao tan đi, anh đảo mắt, nhàn nhạt hỏi: "Anh làm gì dám."
"Anh tức giận chuyện gì chứ?"
Cô thật sự không hiểu nhưng vẫn kiên nhẫn dỗ dành: "Em cũng không biết anh ta sẽ vào nhà vệ sinh tìm em, em đứng đó đợi Ninh Vân, không có nói chuyện với anh ta."
"Hồi học Cao trung em không thích anh ta sao?"
Cô không hiểu: "Không có, hồi Cao trung em chỉ thích học mà thôi."
"Vậy tại sao ở trước mặt anh ta em lại sốt ruột muốn làm rõ quan hệ của chúng ta?"
Hạ An biết, điều anh quan tâm cả đêm là cô không thừa nhận rằng cô là vợ anh?
"Em đã ký hợp đồng với công ty rồi, nếu em thừa nhận chúng ta đã thật sự kết hôn, có người ghi âm lại, em sẽ phải đền tiền đấy."
Hạ An ngồi xuống: "Hơn nữa anh cũng không bàn bạc với em, em bị dọa đến ngẩn người, làm sao có thể tiếp lời anh được?"
Đại khái là trao đổi cuối cùng cũng có có tác dụng, Dư Thần đặt quyển sách trong tay xuống, hỏi cô: "Vậy dưới tình huống nào thì sẽ không phải đền tiền?"
Cô không còn nỗ lực cứu vãn nữa mà nói: "Bị paparazzi chụp được thì sẽ không phải đền tiền."
Bên ngoài chăn hơi lạnh, cô vì muốn nói chuyện với anh mà đã quên mặc áo khoác, Hạ An vội vàng chui vào chăn, suy nghĩ hôm nay có nên ngủ trước không.
Cô nhắm mắt lại, một lúc sau, Dư Thần cũng tắt đèn, đặt tay lên eo cô.
Cảm nhận được đầu ngón tay anh đang vuốt ve dạo quanh, Hạ An trầm ngâm một lúc, sau đó lại buồn cười nói: "Sao hả, bây giờ không tức giận nữa à?"
Vào đúng thời điểm đó, điện thoại sáng lên trong bóng tối, Hạ An tìm rồi mở khóa, là giọng nói của Ninh Vân.
Đại khái là vừa đến khách sạn, Ninh Vân đã nóng lòng muốn nói chuyện với cô: "Lúc trước tớ không phát hiện ra, không ngờ Liên Đằng lại thích cậu như vậy, đã lâu như vậy rồi mà vẫn còn…"
Hạ An còn không kịp nghe xong, Dư Thần đã vươn tay bấm phát lại, dừng lại ở chỗ "thích cậu như vậy", trong giọng điệu đầy ý châm chọc: "Anh ta rất thích em?"
Hạ An muốn nói rằng em không biết, em không chú ý đến anh ta, thì đột nhiên, Dư Thần lại tiếp tục nói: "Ở trước mặt anh mà cũng dám nói thích em à?"
Giọng điệu vô cùng, cực kỳ coi thường.
Nếu không phải chuyện xảy ra với cô, cô đã có ý định trêu chọc anh rồi, Hạ An nhướn mày, cố ý hỏi: "Anh rất thích em à?"
"Anh còn không đủ thích em sao?"
"Trông anh giống như rất phiền em."
Cô cẩn thận tính: "Chẳng hạn như giẫm lên giày em, chặn đường em, còn rất thích kéo cặp sách của em..."
"Em có thấy anh kéo cặp sách của người khác không?"
"Còn mật thất thì sao? Lúc trước trở lại mật thất, em xem anh là Ninh Vân, bám lên người anh suốt cả quãng đường, khi đi ra ngoài vẻ mặt anh rất khó chịu."
Anh rất thẳng thắn: "Đó là bởi vì anh bị em cạ đến độ rất khó chịu."
Cô vặn lại: "Em cạ vào người anh hồi nào?"
"Nhảy lên nhảy xuống trên lưng anh không tính sao? Ôm cánh tay anh cũng không tính à? Em thử nhịn suốt cả quãng đường thử xem?"
Cô không nói nên lời, quay đầu đi chỗ khác không muốn nói thêm gì nữa.
Cô đột ngột quay đầu lại.
Hạ An tò mò hỏi: "Thế anh có đang chạy nước rút một trăm mét cũng phải dừng lại nhìn em thêm một lần không?"
Trong đầu chợt xuất hiện cảnh tượng chạy bộ ở buổi sáng nào đó, cô bị người nào đó bắt đi làm đội cỗ vũ, một người bình thường chỉ chạy hai vòng như anh nhưng hôm đó lại ngoan cố chạy năm vòng.
Kết quả thật sự đã lãng phí một màn thể hiện, mỗi lần quay lại chỗ cô, cô vẫn đang cúi đầu gặm dứa, ăn cả buổi sáng vẫn chưa xong.
Nghĩ đến đây, Dư Thần thu hồi lại suy nghĩ của mình, bình tĩnh nói dối: "Không có."
Cô phì một tiếng: "Vậy thì anh không thực sự yêu em."
"Anh còn chưa đủ yêu em sao?"
Anh dường như vừa nghe được một câu chuyện buồn cười, lập tức nói: "Anh giữ mình như ngọc suốt mươi năm, một lần em uống say dụ dỗ anh, ông đây đã mụ mị đầu óc làm ba lần.
Đó là lần đầu tiên của anh đấy, hiểu không?"
Sao lại nói đến chuyện này nữa?
Hạ An bị dọa đến mức tai ù đi: "Em đã nói đêm đó tuyệt đối không thể là em mà…"
Người này hoàn toàn không nghe, trực tiếp nghiêng người nhìn cô, trong đêm tối giọng điệu vô cùng rõ ràng: "Anh mắc bệnh sạch sẽ em không biết sao? Nói cho em một lần không phải đã cho em một lần rồi sao, em còn muốn anh yêu em đến mức nào nữa, hả?"
Hạ An bị tiêu chuẩn so sánh anh làm cho kinh hãi, hé môi hồi lâu không thốt ra được lời nào, một lúc sau, linh hồn cô quay trở về vị trí ban đầu, chỉ có thể nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Chuyện này anh đừng có nói..."
"Không nói chuyện này anh nói cái gì."
Dư Thần kéo chăn ở bên mặt của cô: "Chỉ có em dám giở trò lưu manh với anh mà thôi...!Hỏi xong chưa, hỏi xong rồi thì mau chóng đi ngủ đi."
Rõ ràng là cô khơi gợi ra trước nhưng kết thúc này lại giống như một sự giải cứu, Hạ An vội vàng nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế hơi nóng từ sau tai đang lan ra.
Một lúc sau, có lẽ Dư Thần đã ngủ rồi, cô đột nhiên nói một câu: "Vậy anh có nhân lúc em đang ngủ mà lén hôn lên tóc em không?"
Căn phòng yên lặng hồi lâu, Dư Thần trầm giọng lên tiếng.
"Có phải em đã xem quá nhiều phim thần tượng rồi đúng không?"
Cuối cùng cũng từ bỏ, cô ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, không biết qua bao lâu, trong không gian xung quanh yên tĩnh, cô nghe thấy Dư Thần nói.
"Có."
.....
Chiều hôm sau là buổi ghi hình cuối cùng của Quán trọ hữu duyên.
Hạ An vừa tỉnh dậy đã vội vã đến địa điểm ghi hình, hôm nay cô có rất nhiều việc phải làm.
Trước hết, màn biểu diễn của mỗi nhóm phải được diễn tập, bởi vì đây là buổi diễn cuối cùng, phải diễn tập ba lần trở lên để đảm bảo mọi chuyện không có gì sơ suất, mỗi kỹ xảo diễn xuất đều phải phát huy chính xác, cuối cùng còn có một tiết mục với người hướng dẫn.
Tổ chương trình suy nghĩ đến việc một diễn viên có đủ tư cách, dù đối mặt với một đối thủ như thế nào, cũng có thể phát huy ổn định, cho dù phân cảnh của mình nhiều hay ít cũng hoàn toàn có thể nắm chắc, không thể chỉ nhìn mỗi bản thân mình mà còn phải nhìn vào sự phối hợp với nhau.
Do đó, điểm cá nhân chiếm 80% tỷ lệ bỏ phiếu, tiết mục hợp tác với người hướng dẫn chiếm 20%.
Phần diễn tập của các thí sinh diễn ra theo nhóm, khi chưa đến lượt cô, Hạ An sẽ liên tục nghiên cứu kịch bản hợp tác bên dưới, tìm chuẩn mỗi động cơ của từng nhân vật, điều này sẽ có ích trong việc định hình vai diễn của cô.
Có lẽ là cảnh cuối cùng, bữa trưa hôm nay tổ chương trình chuẩn bị còn có thêm hoa quả, tối nay Hạ An không ăn, để có thể lên hình với trạng thái tốt hơn.
Buổi ghi hình cuối cùng cũng bắt đầu, ngay khi vừa vào chỗ, Hạ An đã liếc nhìn về phía khán phòng để tìm kiếm.
Hàng một, hàng hai...
Ánh mắt cô đột nhiên dừng lại ở vị trí đã định trước, Mặc Đồng đã đến đúng giờ.
Biên kịch của Lưu Linh đã nhận vé cô gửi đến.
Khóe môi bất giác cong lên, Hạ An thầm nghĩ, đêm nay nhất định phải thể hiện cho thật tốt.
Cuối cùng, khi các diễn viên kết thúc màn trình diễn của họ, phân đoạn cuối cùng là tiết mục với những người hướng dẫn.
Nhóm của Hạ An ra quân cuối cùng, hai người hướng dẫn trước đã diễn rất tốt, phân cảnh rất nhiều, vai diễn cũng rất nổi bật.
Khi nhóm của Hạ An bắt đầu, năm phút sau, cô vẫn chưa xuất hiện.
Đạn mạc cũng bắt đầu dần dần mất kiểm soát:
[Quá muộn rồi, có phải nhóm của Hạ An không?]
[Đúng.]
[Sao cô ấy vẫn còn chưa ra? Các người hướng dẫn khác trong năm phút đã có hơn mười cảnh rồi.]
Tiết mục lần này giống một vở kịch tập thể hơn, kể về ba cặp vợ chồng đến Vong Xuyên sau khi họ chết, lần lượt mở ra câu chuyện của họ.
Để đạt hiệu quả tốt nhất, cũng vì để có thể thể hiện kỹ năng diễn xuất tốt nhất của mọi người, mỗi cặp đôi đều có một cảnh khóc, hơn nữa phân cảnh ngược cũng khác nhau.
Cuối cùng, Hạ An thoáng xuất hiện ở phía sau, cô ngồi đối diện với người yêu cũ trước kia, nhìn anh đầy tò mò và xa lạ.
Theo sự phát triển của câu chuyện, hai cặp đôi còn lại đã lấy lại ký ức, lúc chuẩn bị rơi nước mắt, bầu không khí nhất thời cực kỳ kích động, khán giả cũng dần dần nhập tâm vào, lúc này, máy quay lia đến Hạ An.
Cô mím môi cười ngượng ngùng nhìn hai người đang khóc bên cạnh.
Hai giây sau khi cô liếc sang một bên, máy quay tự nhiên quay đi nhưng cái cận cảnh ngắn ngủi này đã dẫn đến một màn mưa gió đẫm máu trên đạn mạc.
[Hả? Diễn cái gì vậy?]
[Không lẽ là cô ấy quên lời rồi đó chứ...]
[Vậy đó là ý muốn nhân viên quay phim mau dời ống kính sang chỗ khác sao? Đây có thể xem là diễn ra sự cố rồi không?]
[Tôi nói mà có một vài diễn viên lưu lượng nếu như thật sự bận rộn thì đừng quay phim nữa, không