"Ừm..." Hạ An theo bản năng đáp lời, qua vài giây mới phản ứng kịp.
"Hửm? Em đeo nhẫn cưới? Đột nhiên đeo nó để làm gì?"
Dư Thần rũ mắt: "Con người dễ bị hoàn cảnh ảnh hưởng, nếu Liên Đằng nhìn thấy con của bạn học làm tiệc đầy tháng, lại thấy em ngồi bên cạnh, sẽ muốn..."
"Sẽ muốn sinh con à?"
"Đầu tiên sẽ khiến anh ta muốn kết hôn trước đã.
Mà anh ta như thế càng sẽ đối xử tốt với em hơn."
Hạ An hoài nghi: "Thật sao? Nhưng lần trước em đã từ chối anh ta rồi, chắc anh ta không còn ý kia với em nữa."
"Em cứ mang theo cũng chẳng có gì không tốt, nếu anh ta không tin, cho anh ta xem là được."
"Lỡ để người khác thấy được thì sao? Nhẫn cưới đó, một chiếc nhẫn cưới lớn như vậy, bị ánh sáng chiếu vào chói muốn chết..."
Cô đột nhiên nhớ ra: "Đúng rồi.
Nhẫn cưới là anh định à? Vì sao mặt nhẫn lại là hoa cưới?"
Khi đó cô chỉ cho rằng anh tùy tiện mua, nghĩ anh rất có tiền, có khi là nhờ ai đó chọn bừa là được.
"Hoa này không phải em muốn sao? Đánh bóng rất nhiều lần, hiệu quả lập thể không dễ làm."
"Em còn từng ám chỉ với anh chuyện mua nhẫn sao?"
Hạ An không nhớ có chuyện này nhưng tìm tòi theo từ mấu chốt một hồi.
Nhớ tới lần bốn người bọn họ ra ngoài chơi, gặp trúng một hôn lễ ngoài trời, cô dâu ném hoa cưới cho phù dâu.
Cô liền thuận miệng nhắc tới, nói hoa cưới rất đẹp, vô cùng tương xứng với hôn lễ, đáng tiếc chỉ qua vài ngày nữa sẽ héo tàn, đẹp nhưng có chút đáng tiếc.
Sau đó anh dùng bó hoa đó tạo thành chiếc nhẫn kim cương có độ cứng vững chắc nhất?!
Hạ An nhất thời hoảng hốt, muốn tự hỏi chuyện này sao lại quên mất.
Cô rung động nói: "Anh lại có thể chi tiết tỉ mỉ như vậy?"
"Không sao."
Anh ngồi một bên mở trang sách, một mình dưới dưới ánh sáng chói lọi, có vài phần cô đơn: "Dù gì chuẩn bị lâu như vậy cũng không ai muốn đeo."
Anh lại bắt đầu diễn rồi đúng không?
Không biết là bị chuyện này kích động hay là đề phòng anh lại nói ra mấy lời chứng tỏ cô bạc tình bao nhiêu, Hạ An ho khẽ một tiếng, lui bước.
"Được, em đeo."
Dư Thần ngước mắt.
"Em sẽ đeo, ra nước ngoài, chút yêu cầu ấy của anh chẳng lẽ em còn không thỏa mãn được anh sao?"
Cô cúi người tìm hộp nhẫn: "Chẳng qua tay vẫn đặt trong túi, nếu Liên Đằng hỏi tới sẽ cho anh ta xem."
Giống như sợ cô chỉ cố ý nói cho mình nghe, Dư Thần ở sau lưng cô nói: "Anh sẽ kiểm tra."
Hạ An bĩu môi, anh còn có thể kiểm tra thế nào nữa, cùng lắm thì gửi tin nhắn bắt cô quay video clip cho anh xem thôi.
Hạ An cứ thế đeo nhẫn, thời gian đã gần tới giờ xuất phát, cô tạm thời để điện thoại di động xuống, thay quần áo đến nơi đăng ký.
_____
Sau khi hội họp với mọi người đã vào đêm khuya, cô và Ninh Vân ở chung một phòng, vào khách sạn chẳng mấy chốc