Ngày 6 tháng 7 năm Vĩnh An thứ năm, Thác Bạt Tín vào kinh, đưa theo năm trăm kị binh nhẹ U Vân.
Sáng sớm, trong ngoài triều đình rối như ong vỡ tổ. Ai cũng biết công hầu ngoại tộc chưa phụng chiếu mà đã vào kinh là không hợp lý, huống hồ còn dẫn theo quân đội, chắc chắn sẽ tạo thành tiền lệ xấu. Nhưng ai mà dám nhắc đến quy của gì trước mặt vị Thác Bạt gia chủ này. Tiên đế Hiếu Tông chỉ chọc giận lão một lần mà dẫn đến đại loạn ở biên quan, khiến cho Đại Chiêu không thể an lòng. Hôm nay, Vĩnh An đế còn chẳng khôn ngoan sáng suốt được bằng Hiếu Tông. Hắn sợ lão quốc công sẽ tức giận vì chuyện phân tranh ở Mục vương phủ lúc trước, càng không biết đến khi người vào trong điện rồi sẽ phải đối phó thế nào, đành phải triệu quần thần đến thiên điện của Tuyên Chính điện để bàn bạc.
"Hoàng thượng, lần này Thác Bạt công vào kinh, tuy chưa tuyên chiếu, nhưng nghe nói là đến để bái tế ngày giỗ của lão Mục vương. Bọn họ có quan hệ cha vợ con rể, xem như hợp tình, khó mà trị tội." Một vị thần tử bước ra khỏi hàng, chính là Môn hạ thị trung Cao Lộc.
Vĩnh An đế sốt ruột nói. "Ai bảo trẫm muốn trị tội lão, trẫm chỉ muốn trị tội các ngươi. Lúc trước kẻ nào cứ lải nhải bảo trẫm tiêu diệt Dương Đại, cho Dương Quyết kế vị. Tên Dương Đại kia tuy không phải cháu ruột của Thác Bạt công nhưng cũng mang huyết thống Đông Hồ. Bây giờ thành ra chuyện lớn thế này, lão sẽ để yên chắc.?"
"Hoàng thượng yên tâm chớ nóng. Tên Dương Đại kia phạm tội đại nghịch, không thể dung tha. Nếu Thác Bạt công biết rõ nguyên nhân hậu quả thì cũng hiểu được nỗi khổ tâm của bệ hạ thôi." Một thần tử khác nói.
Gã nói cứ như Thác Bạt Tín chẳng phải kẻ cao ngạo bạo liệt gì, thậm chí còn thân thiện hiểu lòng người. Vĩnh An đế tức đến không nói thành lời, chỉ nhìn gã, thấp giọng cười lạnh.
Một lão thần bước ra khỏi hàng, là Lễ bộ thượng thư Quảng Thịnh, cũng là tộc đệ của Vô Nhai tể tướng. Lão nói, "Hoàng thượng, Thác Bạt công còn dẫn theo binh mã đến đây, chắc chắn do Dương Đại mời từ trước, ý đồ ép hoàng thượng giao quân quyền cho Dương Đại. Hôm nay Dương Đại bị hạ ngục, Tây Bắc không thuộc sự quản lý của Mục vương nữa, vẫn nên lệnh cho Thác Bạt công sớm quay về đất phong, thu quân quyền Tây Bắc về triều đình, sai Tiết Độ sứ do Binh bộ tiến cử đến nhậm chức thì hơn."
Có một người đột nhiên bật cười, chính là Môn hạ Thường thị Tạ Ngao. Hắn bước lên một bước, nói, "Hoàng thượng, nếu làm theo lời Quản đại nhân, thu quân quyền Tây Bắc về triều đình thì dù Thác Bạt công có biết điều mà rời khỏi Kiến An cũng khó mà đảm bảo khi về đến Hà Tây, lão sẽ không gây ra phiền phức gì."
Sắc mặt Vĩnh An đế trắng bệch, quả nhiên Tạ Ngao đã nói trúng nỗi lo của hắn, vội hỏi, "Tạ ái khanh có biện pháp gì, cứ nói."
"Theo ý của thần, Mục vương phủ đã mất quyền kiểm soát Tây Bắc, triều đình cưỡng ép thu hồi, Thác Bạt công chưa chắc đã chịu phục. Hôm nay lại thêm chuyện của Dương Đại, Thác Bạt công hẳn là óan trách. Thay vì trấn an, chẳng bằng hoàng thượng giao Tây Bắc cho Thác Bạt gia tự lo liệu.
"Tạ đại nhân." Hữu phó xạ Lý Chuy vội quát lên, "Ngài định giao toàn bộ Tây Bắc cho Thác Bạt gia, ngộ nhỡ lão có mưu đồ khác, lại liên kết với Yến Ngu tạo phản thì làm thế nào?"
Tạ Ngao thong thả cười nói, "Tuy Mục vương Dương Quyết hiện giờ không có quan hệ huyết thống với Thác Bạt Tín, nhưng mà tứ công tử của Mục vương phủ lại là cháu ngoại ruột thịt của của lão, là huyết mạch duy nhất của lão. Chỉ cần giữ vị tứ công tử này ở Kiến An làm con tin thì phía Đông Hồ chắc chắn không hành động thiếu suy nghĩ."
Các đại thần có chút nghi ngờ, nhưng Vĩnh An đế đã nói, "Nếu có con tin trong tay thì giao Tây Bắc cho lão cũng không vấn đề gì. Tạ ái khanh, chuyện này giao cho khanh làm. Chỉ cần đuổi được Thác Bạt Tín về, trẫm sẽ trọng thưởng!"
Tạ Ngao lộ mặt vui mừng, vội vàng quỳ xuống, "Thần lĩnh chỉ!"
Ngày 10 tháng 7, tại Mục vương phủ.
Mới sáng sớm đã có người hầu trong vương phủ đến mời Dương Diễm, giúp y thay một bộ cẩm bào hoa văn cầu kỳ, đeo ngọc quan trên đầu, được người người vây quanh, đưa đến chính điện Khánh An đường.
Lúc đầu, trong điện có có thị nữ dâng trà, nhưng ngay sau đó đã bị quản sự gọi đi, bận rộn vô cùng. Chỉ có mình Dương Diễm ngồi trên ghế tựa, im lặng không nói gì.
Qua gần nửa canh giờ, bên ngoài bỗng nhiên im lặng hẳn. Dương Diễm nhận ra có gì không đúng, đứng lên. Sau đó, cửa phòng chợt vang lên âm thanh kẽo kẹt nho nhỏ cùng tiếng người nói, "Thác Bạt công, mời vào. Tứ công tử đợi ngài đã lâu."
Dương Diễm nghe tiếng bước chân chậm rãi đến gần. Y gắng bình tĩnh, cúi mình làm lễ, "Dưỡng Diễm bái kiến ông ngoại."
Thác Bạt Tín đã ngoài sáu mươi nhưng sức khỏe vẫn dồi dào. Lão trời sinh đã cao lớn hùng tráng, giờ nhìn xuống thiếu iên gầy gò quỳ trong căn phòng rộng thênh, mắt lão hơi nheo lại, cuối cùng vẫn nói, "Đứng lên, để ông ngoại nhìn con xem nào."
Dương Diễm khấu đầu một lần nữa rồi đứng dậy. Một đôi bàn tay lớn chợt nắm lấy bờ vai y, kéo lại gần.
"Con là con của A Y Na." Thác Bạt Tín thấp giọng nói, gần như lẩm nhẩm trong miệng, "Đúng thế, không thể sai được."
Hai tay ông cụ dùng sức hơi lớn, ôm Dương Diễm vào lòng, "Cháu ngoan của ta, cuối cùng ông ngoại cũng được gặp con rồi."
Dương Diễm được vây trong lồng ngực rộng lớn của lão, có chút khó thở, nhưng vô cùng ấm áp, thì thầm, "Ông ngoại!"
Thác Bạt Tín nhìn gương mặt y tái nhợt, cằm còn hơi nhọn, có chút đau lòng, "Dương Diệp và lũ con của hắn chưa bao giờ cho con ăn no sao? Trẻ con tám tuổi người Đông Hồ bọn ta còn cường tráng hơn. Sao con lại gầy yếu thế này?"
Dương Diễm nhẹ nhàng cười, "Từ bé thân thể con đã không tốt, hay ốm bệnh, cũng không được ra ngoài."
Nghe vậy, Thác Bạt Tín động lòng. Lão nói khẽ, "Ta biết. Ta đã sai người tìm hiểu tin tức của con. Con sống ở đây ra sao, ta đều biết cả. Diễm nhi, con có trách ông ngoại trước giờ chưa từng đến thăm con không?"
Dương Diễm nhẹ nhàng lắc đầu.
Thác Bạt Tín xoa đầu y, "Lần này ta vào kinh là theo yêu cầu của Dương Đại, nhưng ai ngờ đang trên đường thì hắn phạm tội, bị bắt giam, Dương Quyết tiếp quản Mục vương phủ." Ông lão nở nụ cười chế giễu, "Vương tộc Trung Nguyên lúc nào cũng chỉ biết mấy trò đâm lén sau lưng. Ngày trước, Dương Đại cũng không tệ lắm, vậy mà không chịu nổi một chiêu, đúng là ngoài dự kiến của ta."
Dương Diễm cũng nghe ra sự kiêu căng trong giọng lão, không nói tiếp.
"Diễm nhi, lần này ta đến đây còn có chuyện quan trọng khác, chính là để gặp con." Lão nhìn đôi đồng tử không có tiêu cự của Dương Diễm, thở dài, "Trẻ con Đông Hồ lớn lên trên lưng ngựa, tự do tự tại. Mà đứa cháu duy nhất của ta lại sinh ra bên trong cái phòng tối chẳng thấy được trời xanh, đúng là đau xót thay."
Lão nắm tay Dương Diễm, khẽ nói, "Ta từng nghĩ đến chuyện tới đón con đi, đến thảo nguyên phương Bắc. Cho dù con không thể làm gì, nhưng chỉ nhìn thấy con, ta có thể nhớ về A Y Na."
Dương Diễm kinh ngạc nhìn về phía lão, "Ông ngoại định đưa con đi?"
Thác Bạt Tín liền thu tay về, "Mấy ngày trước ta đã gặp hoàng đế cùng đám thần tử lắm điều của hắn. Ý bọn họ là muốn giữ con lại Kiến An, dùng con để ép buộc ta. Con là huyết mạch duy nhất của ta. Ta vốn có thể mặc kệ nguyện vọng của bọn họ, đưa con về Hà tây, thậm chí để con chưởng quản Tây Bắc. Đại ca con từng vô cùng khao khát trở thành Tây Bắc đại đô hộ, mà ta thậm chí có thể khiến con thành Tây Bắc vương."
"Tây Bắc vương?" Dương Diễm có chút hoang mang lặp lại.
"Chúng ta là gia chủ của Thác Bạt gia, chính là Tây Bắc vương. Cho dù triều đình không ban phong hào, nhưng ở Tây Bắc nào có ai dám nghi ngờ địa vị đó !" Thác Bạt Tín thấp giọng nở nụ cười, tiếng cười tràn ngập sự tự tin và cuồng ngạo, như thể chỉ phất một đầu ngón tay là có thể làm loạn thiên hạ. Nhưng ngay sau đó, lão không cười nổi nữa, chỉ rũ mắt nhìn đứa cháu yếu ớt, "Nhưng con à, nếu con không nhìn thấy gì thì đời này không thể làm nên chuyện lớn. Ta không thể giao vận mệnh của Thác Bạt gia và cả người Đông Hồ cho con được, con hiểu không?"
Nhưng lời này hết sức ôn hòa, nhưng cũng cực kỳ tàn nhẫn. Lão nhìn gương mặt còn mang nét trẻ con của Dương Diễm dần hiện ra vẻ thất vọng và bi thương, nhưng rồi Dương