Mười bốn tháng tám, Đông phường, Minh Nguyệt lâu.
Đêm đó trăng tròn vành vạnh, dát bạc lầu son đỏ thắm. Trên lầu là cảnh ca múa thanh bình. Tiệc hôm nay do thứ tử của Ngụy Dương hầu Viên Hùng chiêu đãi để chúc mừng việc hứa hôn của cháu trai đại tướng quân Ngự Lâm quân Trần Ngôn, chính là Trần Thiệu. Người ngồi đây toàn là thiếu nhiên quan quân, ai nấy đều đại mã kim đao, khí thế phi phàm.
Nhưng điều khiến họ chú ý nhất không phải chủ tiệc Viên tiểu hầu, cũng không phải người mới hứa hôn là Trần tiểu tướng quân, mà là vị thiện xạ nổi danh với tài "nghiêng mình giương cung hướng trời cao, một tên trúng đôi chim tung cánh."
Các cô nương ai cũng xinh đẹp động lòng người, eo lưng nhỏ nhắn, mềm mại không xương dựa vào lòng các nam nhân, ánh mắt ít nhiều đều liếc về phía Vệ Trường Hiên. Có vài tên giáp úy trong cấm quân nửa thật nửa giả ghen tức quát lớn. Các mỹ nhân vội vàng hờn dỗi nhận lỗi, cười đùa một hồi rồi lại thôi.
"Lúc trước từng nghe có một tay thần tiễn vô song thường bắn liễu ở Tây phường ngày mùng năm đầu tháng, không ngờ lại là bạn cũ của Trần huynh." Viên Hùng không ngại ngần vuốt ve các nữ tử, uống một chén lớn, "Vệ huynh thân thủ bất phàm, sao không xin vào cấm quân. Mục vương phủ nay không còn như trước, huynh ở lại đó cũng không được trọng dụng."
Vệ Trường Hiên vừa định đáp lời thì Trần Thiệu đã cười nói, "Vệ huynh xuất thân từ Thần Võ vệ, sau này có chút nguyên do mới chuyển vào Mục vương phủ. Ta vốn muốn giới thiệu hắn vào Vũ Lâm vệ nhưng hắn nhất quyết không chịu. Viên huynh đừng phí nước bọt nữa."
Viên Hùng nghe vậy thì đành từ bỏ. Đám người đang nhàn rỗi tám chuyện thì chợt ngửi thấy mùi hương phảng phất. Hoa khôi Vân Dung nương tử vừa mới nhảy múa trên vũ đài đang lả lướt đi tới.
Vân Dung nương tử của Nguyệt Minh lâu nổi danh khắp đô thành. Khi nàng nhảy múa đã bay bổng như tiên, giờ đến gần lại càng giống như mới hạ phàm. Đám thiếu niên quan quân ban nãy còn hành vi phóng đãng, giờ đã ngây người nín thở, nhìn nàng đến thất thần.
Nàng đến cạnh bàn, duyên dáng nghiêng mình hành lễ, "Không biết điệu múa vừa rồi của thiếp có thể lọt vào mắt các vị công tử không?"
Viên Hùng cảm thán. "Được xem Vân Dung múa một lần, chết cũng không uổng."
Vân Dung cười mỹ miều, "Viên tiểu hầu gia chớ đùa. Nghe nói Trần tiểu tướng quân có chuyện vui, Vân Dung đến chúc mừng tiểu tướng quân."
Trần Thiệu vội cảm tạ. Rồi nàng lại nói. "Trần tiểu tướng quân đúng là thiếu niên anh tài, thê tử cũng xuất thân bất phàm trong giới võ tướng, nghe nói là tiểu thư của Lý thượng thư, quả là môn đăng hộ đối, giai ngẫu thiên thành."
Trần Thiệu không biết nàng lại tỏ tường như vậy, ngượng ngùng cười cười, đưa tay gãi đầu.
Nói đến đây, lại có người lên tiếng, "Trần huynh, thấy mặt huynh hớn hở như vậy, chẳng lẽ đã gặp vị tiểu thư kia rồi?"
Các đệ tử thế gia ở đô thành đều được cha mẹ hứa hôn từ khi còn trong bụng, nhưng hầu hết đều tìm cớ nhã nhặn cho đôi nam nữ gặp mặt nhau, không đến mức hoàn toàn xa lạ.
Ai ngờ Trần Thiệu chưa trả lời, Viên Hùng đã cười lớn, "Lý thượng thư và Trần tướng quân giao hảo đã lâu, đương nhiên hắn cũng quen biết tiểu thư nhà người ta rồi. Họ là đôi thanh mai trúc mã cực kỳ đứng đắn, các ngươi đã thấy bao giờ chưa?"
Trong lúc bọn họ đang xôn xao, ánh mắt Vân Dung nương tử cũng liếc sang Vệ Trường Hiên đang ngồi trong góc. Đương nhiên nàng cũng biết khá nhiều tin tức trong thành Kiến An, từng nghe danh vị thiếu niên này. Tuy chàng lặng lẽ không góp chuyện, nhưng khó giấu khí chất như kim ngọc. Tướng mạo đã tuyệt hảo, vóc dáng lại có dáng dấp thanh niên trưởng thành, phong thái càng bất phàm hơn, cứ như một thanh bảo kiếm vừa luyện qua lửa, chói lòa rực rỡ.
Vệ Trường Hiên không thoải mái lắm giữa đám đệ tử thế gia này, lơ đãng ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm phải ánh mắt nàng hoa khôi. Chàng hơi đỏ mặt, nhưng cũng không tiện quay đi ngay, chỉ đành cười nhẹ một cái.
Vân Dung ngẩn ra. Nàng thầm nghĩ mình đã quen cảnh phong lưu rồi mà không hiểu sao nụ cười nhàn nhạt của chàng thiếu niên đối diện lại khiến má nàng ửng hồng, say sưa mơ màng. Nàng gắng bình tĩnh, nâng chén rượu lên, chân thành nói, "Vệ công tử, Vân Dung kính ngài một ly." Trước nay nàng ít uống rượu, nhưng lần này lại uống cạn chén. Mọi người ngưỡng mộ nhìn sang, chỉ thấy cổ nàng trắng nõn như ngọc, khi ngửa lên lại càng thon thả. Rượu vừa trôi xuống, cần cổ tuyết trắng lại ửng hồng, cảnh tượng hương diễm tuyệt luân.
Đám thiếu niên quan quân xung quanh nhìn đến nóng mắt, liền ôm chầm lấy nữ tử ngồi bên cạnh, xoa nắn một hồi, dồn dập thở gấp. Bầu không khí bỗng nhiên trở nên dâm mỹ vô cùng.
Viên tiểu hầu nhìn cảnh tượng này đã quen, chỉ thảnh thơi uống rượu, lại thở dài, "Nghe đồn các mỹ nhân Giang Nam Cẩm Châu ai nấy đều trong veo như sương sớm, nhưng chẳng ai sánh được với nhan sắc tựa tuyết ngọc của Vân Dung."
Mọi người đều vỗ tay nói, "Viên tiểu hầu đúng là chuyên gia bình phẩm mỹ nhân. Trên đời này e rằng chỉ có Vân Dung nương tử mới xứng mấy chữ nhan sắc tựa tuyết ngọc."
Vệ Trường Hiên uống ly rượu Vân Dung mời, cảm thấy hơi nóng đầu, loáng thoáng nghe bọn họ bình phẩm vị hoa khôi nương tử này có làn da tự như sương như tuyết, cảm thấy cũng chẳng đúng lắm.
Trong lúc chàng thất thần thì mùi hương đã quẩn quanh. Vân Dung ghé sát người chàng, thỏ thẻ, "Nếu công tử đã say, chi bằng đêm nay nghỉ lại Nguyệt Minh lâu."
Vệ Trường Hiên giật mình, khách sáo cười, "Không được. Đã trễ rồi, ta phải đi đây."
"Công tử vội vàng rời đi như vậy, chẳng lẽ ở nhà đã có kiều thê chờ đợi?" Vân Dung che môi, dù gương mặt được điểm phấn tô son nhưng vẫn khó che được vẻ thất vọng, "Hay có cô nương mình nhung nhớ, không thể phụ lòng?"
Trần Thiệu ngồi bên cạnh cười lớn, "Hắn chẳng có kiều thê, cũng không có người thương, chỉ có một chủ tử bé nhỏ khó rời thôi."
Nam viện của vương phủ vẫn còn hơi xa lạ với Vệ Trường Hiên. Chàng quên là mình có thể đường hoàng vào cửa chính, suýt chút nữa lại trèo tường. Bây giờ có nhiều phòng ở và người phục vụ, Vệ Trường Hiên không tiện chen chúc cùng giường với Dương Diễm nữa, được sắp xếp cho một phòng hông có cửa nhỏ nối liền. Chàng mới vào phòng đã nghe tiếng Dương Diễm gọi phía bên kia, "Vệ Trường Hiên, ngươi về rồi à?"
Vệ Trường Hiên rón rén tay chân đi vào, cười nói, "Khẽ một chút, để tên nhóc Phương Minh kia nghe thấy thì lại lải nhải. Bây giờ nó là quản sự ở nam viện, còn phiền hơn cha nói, cứ như nó mới là chủ tử của chúng ta vậy."
Phòng ngủ này lớn hơn biệt viện góc tây bắc kia gấp đôi, giường được làm từ kim tin am mộc, khắc hình núi non hoa điểu. Màn giường cũng là tơ lụa, mềm mượt trong suốt. Lúc này, ánh trăng rắc qua song hoa trên cửa sổ, chiếu vào giường. Dương Diêm ngồi một bên, đưa tay vén màn, "Ngươi không ở đây, ta không ngủ được."
Vệ Trường Hiên cởi áo ngoài, nắm tay y, bò vào trong trướng, khẽ nói, "Thế làm sao được? Chẳng lẽ sau này cưới vợ cũng đòi ngủ với ta."
Dương Diễm chợt cau mày, "Trên người ngươi....."
"Có mùi rượu đúng không?" Vệ Trường Hiên cúi đầu ngửi ngửi. "Trần Thiệu hứa hôn,