Đêm giao thừa ở biên thùy vô cùng giá lạnh, nhưng trong doanh trướng lại ấm áp như xuân. Giữa lều đốt một chậu than đỏ hồng, trên đó còn bắc một chậu đồng lớn, mấu một nồi đầy thịt dê.
Chân dê này do Trần Thiệu trộm từ bếp trong quân đội, đáng lẽ phải nướng, nhưng Uất Trì Phong đã quen ăn thịt dê, nói mùa đông nhất định phải hầm thành canh uống mới ấm, cho nên bọn họ lại phải ra ngoài kiếm dụng cụ nấu chân dê, sai đám sĩ tốt trông doanh trại khiêng đến.
Uất Trì Phong đặt nồi lên bếp, sắc mặt còn vẻ cung kính, "Nghe nói năm xưa có vị đại tướng Đông Hồ từng trái lại quân quy, lâm trận bỏ chạy, phải chịu cực hình hầm canh, tức là bỏ người vào trong nồi hầm nhừ. Chúng tướng vô cùng sợ hãi nên khi ra chiến trường đều ra sức giết giặc, không ai dám lùi về phía sau nửa bước. Vì thế, trong quân lúc nào cũng có một cái nồi lớn như thế này để răn đe."
Nói xong, thấy Vệ Trường Hiên và Trần Thiệu đang xanh mặt nhìn hắn, hoàn toàn không còn dáng vẻ háo hức chờ ăn như ban nãy. Uất Trì Phong vội vàng cười nói, "Chuyện đùa thôi. Cái nồi đồng này làm sao mà nấu được người. Các huynh xem, to thì to thật đấy, nhưng ngay cả cái đùi người còn không nhét vừa."
Vệ Trường Hiên càng không còn tinh thần ăn uống. Chàng im lặng một lúc lâu rồi mới đăm chiêu nói, "Vị thiếu tướng quân này.....chắc là không nhiều bạn bè lắm nhỉ?"
Sau khi đun sôi, lại bỏ thêm một nắm hồ tiêu ớt khô to tướng. Ba người ăn đến nỗi mặt đỏ bừng bừng nhưng không ai chịu dừng lại, còn liếc mắt sang nhìn đối phương, trông cứ như thể mặt đỏ không phải do ăn canh thịt dê cay mà vì hung hăng so tài.
Uất Trì Phong hít hà một hơi, lấy túi rượu sau lưng, bên trong đựng đầy rượu mạnh. Hắn nốc hai ngụm rồi hào phóng ném cho Vệ Trường Hiên, "Lúc này làm sao mà thiếu rượu được. Uống đi!"
Vệ Trường Hiên không vội uống. Chàng vừa ăn thứ canh cay nồng kia, vết thương lại ngứa dữ dội hơn, không nhịn được muốn đưa tay gãi. Mới cởi bỏ giáp da thì Trần Thiệu ngồi bên cạnh đã khuyên nhủ, "Vết thương của huynh vừa mới lên da non, đừng có cào, sẽ để lại sẹo đấy."
Uất Trì Phong nghe vậy thì trộm cười, "Đúng thế, để lại sẹo thì xấu lắm đó, đúng không Ô Cập Tô Nhĩ?"
Vệ Trường Hiên dừng lại, ngơ ngác hỏi, "Ô Cập Tô Nhĩ là cái gì?"
"Là biệt danh người Yến Ngu đặt cho huynh, không lẽ quên rồi?" Trần Thiệu cầm chủy thủ, xiên một miếng thịt dê bỏ vào miệng.
Vệ Trường Hiên không hiểu tiếng Yến Ngu, nghe bọn họ nói thì chỉ thấy một chuỗi ô cô lô tô, chẳng phân biệt được chữ nào với chữ nào, đành hỏi lại, "Thế rốt cuộc cái biệt danh này có nghĩa là gì?'
Trần Thiệu chỉ sang Uất Trì Phong, "Gần đây thiếu tướng quân suốt ngày thẩm vấn tù binh Yến Ngu, sao huynh không hỏi hắn?"
Uất Trì Phong ôm túi rượu, ngà ngà say, "Cũng chẳng phải lời gì hay đâu. Tô Nhĩ là ác thần của người Yến Ngu, tương tự như Diêm La của các huynh đó, chuyên lấy mạng người. Nghe họ nói, hôm ấy huynh xông vào đại doanh giết địch như chặt dưa thái rau, không chút lưu tình, vô cùng hung ác. Nhưng mà...." Hắn uống một ngụm rượu, lại nói, "Vì dung mạo huynh quá anh tuấn đẹp đẽ nên mới gọi là Ô Cập Tô Nhĩ, dịch sang tiếng Trung Nguyên là Mỹ Diêm La."
Vệ Trường Hiên nghe xong vừa buồn cười vừa lúng túng, mặt cũng đỏ ửng lên. Trần Thiệu không tha cho chàng, vừa cười lớn vừa vỗ vai, "Hay lắm, danh hiệu này không tệ. Ngày mai ta sai người viết lên đại kỳ, dùng làm quân kỳ cho huynh."
Ba người đang cười đùa thì bỗng nhiên màn trướng xốc lên. Một vị tướng mặc giáp trắng đi tới. Uất Trì Phong dường như hoảng sợ, đứng bật dậy, ấp úng nói. "Phụ....phụ thân."
Người kia chính là An Dương tiết độ sứ, Quy Đức đại tướng quân Uất Trì Hiền. Người đi sau lão là Chinh Tây đại tướng quân Trần Ngôn. Hai người họ lần này cùng nhau đối phó đại quân Yến Ngu, không biết vì việc gì mà bỗng nhiên lại cùng đến doanh trướng của đám quan quân. Ba vị quan quân trẻ tuổi trong trướng đều hết sức kích động. Mùi thịt dê cay nồng vẫn còn phảng phất, mà lai lịch của chỗ thịt dê kia thì ai mà không biết, cái nồi đồng còn càng quen thuộc hơn. Ánh mắt Uất Trì Hiền sắc bén như dao, nhìn thẳng về phía nhi tử, thấy hắn chắp tay sau lưng, hẳn là đang che giấu thứ gì đó, liền cau mày, lập tức mở miệng, "Thân binh!"
Trần Ngôn cũng đã ngửi thấy mùi rượu, uống rượu trong quân là tối kỵ. Lão nghĩ vị Uất Trì tướng quân này không thể để mất mặt cho nên chắc hẳn là sẽ chấp hành quân pháp, xử lý vị thiếu tướng quân kia, cho nên vội cười nói, "Mấy đứa này tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ uống rượu ăn thịt mất chừng mực chút thôi, không phải chuyện gì lớn, chưa đến mức phải xử trí nặng." Nói rồi lại thấp giọng, "Quân tình khẩn cấp, nói chính sự trước đi."
Uất Trì Hiền đành nể mặt lão, tức giận lườm con mình một cái rồi nói, "Đại quân Yến Ngu vừa đi đã quay lại. Lần này ngoài mười vạn nhân mã còn có thêm ba ngàn kỵ binh nặng. Theo tin từ thám báo truyền về, có lẽ sau một ngày một đêm, chúng sẽ đánh tới Vân Hạp quan. Trước mắt, ta phải đến Hà Tây gặp Thác Bạt công một chuyến để xin viện binh. Ngươi mau về quân doanh thu thập chỉnh đốn, mang người tới Vân Hạp quan đóng quân, nhất định phải tử thủ tại đó."
Uất Trì Phong lên tiếng, lập tức rời đi.
Hắn đi rồi, Uất Trì Hiền mới gật đầu với Trần Ngôn, "Bản tướng đi trước để xử lý quân vụ. Những chuyện còn lại đều giao cho Trần tướng quân."
Trần Ngôn gật đầu, "Uất Trì tướng quân yên tâm." Sau khi đối phương ra ngoài, sắc mặt lão cũng nghiêm túc hẳn, "A Sử Na Nỗ Nhĩ tới quá nhanh. Chỉ trong một thời gian ngắn mà hắn đã thu thập được đám tàn quân, đủ thấy kẻ này không đơn giản."
Trần Thiệu đã mất dáng vẻ lười nhác, sực tỉnh cả người. Nghe đến cái tên này, hắn giận đến nghiến răng, trầm giọng nói, "Thúc thúc, chúng ta phải đối phó sao đây?"
Trần Ngôn cau mày, "Kỵ binh nặng của Yến Ngu có thể nói là bất khả chiến bại. Một khi chúng tới, chỉ e không giữ nổi Vân Hạp quan. Đó cũng là lý do Uất Trì Hiền phải vội vã đến Hà Tây cầu viện. Nói mới nhớ, mười năm trước ta từng đụng độ kỵ binh nặng của chúng một lần. Cho đến tận hôm nay ta vẫn không quên được ngày đó." Gương mặt lão bỗng hiện ra chút hoảng hốt lại vừa cảm khái, một lúc sau mới nói, "A Sử Na Nỗ Nhĩ tính tình gian xảo. Tuy nói hắn chỉ mang theo mười vạn nhân mã nhưng ta nghi ngờ có phục binh ở nơi khác. Vẫn nên phái một tiểu đội đến điều tra cho thỏa đáng."
Trần Thiệu gần như lập tức lên tiếng, "Để con đi!"
Trần Ngôn do dự, rồi khẽ lắc đầu, "Không cần vội, để ngày mai điểm binh rồi chọn người sau." Nói xong, lão thoáng chần chừ, lại lấy một phong thư từ trong tay áo ra đưa cho hắn, "Thư từ Kiến An gửi đến cho con đấy."
Trần Thiệu nhận lấy, nhìn chữ viết trên thư, ngây cả người.
"Thư từ Kiến An, dù có gửi thật gấp cũng mất ít nhất nửa tháng mà?" Vệ Trường Hiên thắc mắc.
Trần Thiệu đã đọc xong lá thư với nét chữ xinh xắn, lòng thấp thỏm không yên, khẽ ừ một tiếng.
"Nói vây là thượng thư tiểu thư đã viết từ năm trước?"
Trần Thiệu ngây ngốc gật đầu, rồi mới sực tỉnh, "Làm sao huynh biết....."
Vệ Trường Hiên cười lớn, "Trừ lệnh phu nhân tương lai ra, làm gì có ai ở Kiến An viết thư mà khiến tâm trạng huynh bồn chồn như