"Sao lại có chuyện như vậy!" Vĩnh An đế rất kinh ngạc, nhưng nhanh chóng nghiêm mặt nói, "Dương Tông, ngươi chớ ăn nói bừa bãi."
Dương Tông lê vài bước về phía trước, lại cúi đầu, "Thần đệ nguyện lấy tính mạng ra đảm bảo, không có nửa lời dối trá!"
Trong đám công thần có người cười lạnh, "Tuy Tông công tử lấy tính mạng ra đảm bảo nhưng chuyện này cũng thật lạ lùng. Mục vương đã hoăng thệ từ hơn bốn năm trước, cớ sao đến hôm nay mới chịu nói ra? Khó để người ta không nghĩ ngài có mục đích khác."
Dương Tông hai mắt rưng rưng, hai tay siết chặt, tựa hồ nghẹn ngào không nói nên lời, "Nếu ta sớm biết phụ vương bị người ta hại chết thì sao có thể nhẫn nhịn tới hôm nay. Thực ra trước giờ ta vẫn luôn bị Dương Quyết che giấu, ngay khi biết sự thật thì liền ra roi thúc ngựa tới Kiến An, cầu xin hoàng thượng làm chủ."
Thấy hắn còn định nói thêm, đám nguyên lão thế tộc đã đưa mắt nhìn nhau. Lô thái bảo* ho khan vài tiếng, nháy mắt ra hiệu với Vĩnh An đế.
*Thái bảo : Một chức trong tam công, ngang hàng với thái sư và thái phó.
Vĩnh An đế bình tĩnh lại, chậm rãi đứng dậy khỏi long ỷ, nhìn xuống người quỳ bên dưới, "Dương Tông, ngươi hẳn phải biết dù việc này là thật hay giả thì đều ảnh hưởng đến thể diện hoàng gia, đáng lẽ phải dâng tấu lên Tông Chính tự chờ tra xét. Thế mà ngươi lại dám xông vào triều đình, nói ra trước mặt văn võ bá quan. Trẫm không thể không hoài nghi ý đồ của ngươi." Hắn phất tay với nội thị, "Dẫn hắn xuống nghỉ ngơi một lát, sau đó mờ Ung vương cùng Tông Chính tự đến thẩm vấn."
Dương Tông khiếp sợ trừng lớn mắt, còn chưa kịp lên tiếng, vị công thần mới cười lạnh ban nãy đã bước ra, khom lưng nói, "Hoàng thượng minh giám, hôm nay Tông công tử đã phỉ báng Mục vương điện hạ ngay tại triều đường, nếu không thể tra rõ vấn đề thì chỉ sợ chuyện đồn ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Mục vương." Hắn thở dài não nuột, "Gần đây Mục vương phủ liên tục gặp họa, chúng thần cũng rất lo lắng thay Mục vương điện hạ. Nếu ngài ấy không dưng lại bị gán cho cái tội giết cha thì nên làm sao cho phải. Chi bằng để Tông công tử nói cho hết đầu đuôi. Nếu thật sự là vu cáo thì vừa bảo toàn được thể diện hoàng gia mà Mục vương cũng không chịu oan ức."
Hắn vừa dứt lời, một người khác cũng lên tiếng, "Ngọc Sơn huynh nói phải. Hôm nay trong triều đông người nhiều miệng. Người biết chuyện thì đương nhiên sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của hoàng thượng, nhưng kẻ không biết thì không chừng còn cho là hoàng thượng bao che Mục vương. Khi quân giết cha không phải tội nhỏ. Nếu có ai nghe nhầm đồn bậy, việc vào tai bách tính thì chẳng biết sẽ xảy ra bao nhiêu vấn đề. Hôm nay vẫn nên tra rõ tại triều đường thì hơn."
Người này không nói đến những chuyện giật gân. Mấy năm nay thái bình thịnh trị, dân chúng nhàn hạ thường tìm đến các trà lâu hoặc thư quán nghe kể chuyện. Chuyện vui thường lôi những cố sự xưa kia ra kể, thêm thắt châm biếm, biến hình tượng người cầm quyền trở nên ngu xuẩn, xấu xí trong mắt dân, Vĩnh An đế nghĩ đến mà điện người. Hắn tức giận ngồi lại long ỷ, quát, "Dương Tông, trẫm nhớ rõ tiên hoàng thúc năm xưa ngã khỏi xe ngựa, bệnh nặng liệt giường. Vì sao ngươi lại nói là do Dương Quyết hại?" Nói xong, hắn lạnh lùng cảnh báo, "Nếu hôm nay ngươi dám dối trá nửa lời, trẫm sẽ trị tội ngươi."
Dương Tông hơi cúi đầu, "Thần đệ đã hiểu. Tuy bây giờ vật đổi sao dời, nhưng trời xanh thấu tỏ. Thời gian qua, ta vẫn luôn điều tra chân tướng vụ việc. Năm xưa phụ vương không tự nhiên ngã xe ngựa, mà do có kẻ bỉ xà thảo vào cỏ khô cho ngựa ăn mới khiến ngựa nổi điên giữa đường, gây ra họa lớn."
"Ngươi có chứng cớ gì!"
"Ta có nhân chứng." Dương Tông trầm giọng nói, "Nhưng đám người đó thân phận thấp kém, không tiện đưa tới đây."
"Là đám người nào?"
"Là sơn phỉ trong rừng núi Tấn Châu."
Nghe lời này, các công thần rất kinh ngạc. Có người hỏi, "Việc này rốt cuộc có liên quan gì đến sơn phỉ?"
"Lũ sơn phỉ này trước kia từng lặng lẽ theo sau đoàn cua phụ vương để hạ độc vào cỏ cho ngựa." Dương Tông nói, "Vài ngày trước, huyện An Bình ở Tấn Châu tiễu trừ thổ phỉ, chiêu an vài tên trùm thổ phỉ. Trong lúc chúng thú nhận những hành vi phạm tội trước kia đã khai ra chuyện này."
Vĩnh An đế vỗ ngự án, "Người tiễu trừ thổ phỉ ở huyện An Bình là ai?"
Một người chậm rãi bước ra, khom lưng nói, "Bẩm hoàng thượng, là ty chức."
Vĩnh An đế nheo mắt nhìn, hóa ra chủ bộ Ngự Sử đài Ôn Chỉ. Hắn xuất thân không cao, lúc trước được phái tới huyện An Bình làm huyện thừa nửa năm, sau đó nhờ có công tiễu trừ thổ phỉ nên được triệu về đô thành. "Ôn khanh, chuyện này có đúng không?"
Ôn Chỉ cung kính thưa, "Trong bản ghi chép lời cung của trùm thổ phỉ được chiêu an ở huyện An Bình đúng là có nói bọn họ từng được thuê mưu hại Mục vương. Nhờ vụ trao đổi này, bọn họ nhận được mười vạn bạc trắng."
Vĩnh An đế kinh ngạc, lại hỏi, "Chúng có biết ai là người đã thuê mình không?"
"Bẩm hoàng thượng, lũ sơn phỉ này được một người gọi là Hà Diễn thuê."
Có người lập tức lên tiếng, "Hà Diễn chẳng phải là trưởng sử trong Mục vương phủ hiện giờ sao?"
Ôn Chỉ lại không nhanh không chậm nói, "Sau đó, ty chức dẫn người đi kiểm kê tài sản của các trại sơn phỉ, phát hiện ra có vài thùng bạc lớn chưa sử dụng. Cả bạc lẫn hòm đều có dấu hiệu của Mục vương phủ. Số vật chứng đó vẫn được cất trong kho của huyện An Bình."
"Hoàng thượng!" Dương Tông liên tục dập đầu, "Bây giờ nhân chứng vật chứng đã rõ ràng, phụ vương ta quả thật bị người ta làm hại. Xin hoàng thượng minh xét!"
Vĩnh An đế không biết phải làm sau, chỉ cau mày im lặng. Lô thái bảo đã đứng ra nói, "Tông công tử, chỉ dựa vào lời khai của đám sơn phỉ thì quá gượng ép. Huống chi người lũ sơn phỉ chỉ mặt điểm tên không phải Mục vương, thế chẳng phải ngậm máu phun người sao?"
"Dương Tông quay sang nhìn lão, thấp giọng cười lạnh, "Ai mà không biết Hà Diễn là con chó do tam đệ của ta nuôi. Hơn nữa, trước khi phụ vương bị hại, người đã có ý định truyền vương vị cho huynh trưởng Dương Đại của ta. Dương Quyết ra tay khi ấy rõ ràng vì không cam lòng để vương vị rơi vào tay kẻ khác. Hắn vì mưu quyền mà giết cha, không bằng loại súc sinh." Rồi lại thở dài, "Hai năm nay, Dương Quyết bày mưu đoạt lại vương vị, cũng không muốn chuyện mưu hại phụ vương bị lộ ra ngoài nên lần lượt xuống tay với đám huynh đệ chúng ta. Đầu tiên, hắn dùng tư hình quất roi huynh trưởng Dương Đại ở trong ngục, sau đó đầu độc tứ đệ Dương Diễm, hại y hộc máu bất tỉnh ngay trong lễ đính thân. Các vị đại nhân chắc hẳn đều đã nghe thấy."
Vĩnh An đế càng sững sờ hơn, "Lại có chuyện đó nữa sao?"
Lý Ngọc Sơn cau mày, "Việc này còn cần kiểm chứng. Đại công tử có bị dùng tư hình hay không, gọi ngục tốt ở nhà giam Tông Chính tự tới là biết. Vị tứ công tử này vì sao lại trúng độc thì chỉ có thể hỏi bản thân y." Nói tới đây, hắn tỏ vẻ khó xử, "Nhưng hạ quan nghe nói mấy ngày trước, tứ công tử đã bị Vệ tướng quân đưa khỏi vương phủ, đến nay chưa rõ tung tích, nên làm sao cho phải đây?"
Dương Tông cúi đầu, "Hiện giờ tứ đệ của ta còn ở trong Mục vương phủ. Nếu hoàng thượng không tin thì hãy sai người tới xem. Chỉ sợ nó bị Dương Quyết tra tấn mấy ngày nay, có khi sắp không qua khỏi."
Ban đầu, thái úy Tạ Ngạ đứng dưới thềm ngọc với vẻ mặt hờ hững, giờ mới nhấc mắt, quay sang nói với hoàng đế, "Lúc trước giao chiến với Yến Ngu, người Đông Hồ tổn thất thảm trọng, Thác Bạt Tín đã có lòng bất mãn. Lỡ bây giờ đứa cháu ngoại của lão xảy ra vấn dề gì, chỉ sợ hắn sẽ kiếm cớ gây chuyện."
Nghe vậy, Vĩnh An đế càng nổi giận, quát, "Truyền Mục vương Dương Quyết tới đây."
Lô thái bảo không nhịn được, bước tới thưa, "Hoàng thượng, việc này vẫn cần tra xét..."
"Hoàng thượng." Một giọng nói khác chợt vang lên. Đó là Hàn Bình vẫn im lặng nãy giờ. Y hơi cúi thấp đầu, "Có chuyện này thần không biết có nên nói ra không."
"Tới nước này rồi thì còn cái gì mà che giấu nữa?" Vĩnh An đế sốt ruột nói.
Hàn Bình hít sâu một hơi rồi nói, "Năm ngoái, thần phụng mệnh đi sứ Yến Ngu. Khả Hãn Yến Ngu thấy thần liền hỏi Mục vương điện hạ có khỏe mạng hay không." Y ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế, thấp giọng nói, "Từ đầu đến cuối....thậm chí chưa từng hỏi một câu về hoàng thượng."
Vĩnh An đế gần như tái mét mặt mày.
"Xin hoàng thượng nghĩ lại, bốn năm trước Mục vương gặp chuyện không may, người được lợi lớn nhất là ai?" Hàn Bình