Mục vương phủ.
Đường lớn bên ngoài vương phủ hỗn loạn như tổ ong vỡ, chằng chịu dấu vết ngựa xe qua lại.
Năm xưa, khu Mục vương Dương Diệp còn tại vị, từng có vị phương sĩ nói rằng bầu trời trên vương phủ tử khí doanh thiên*. Ngày đó, Tả Kiêu Vệ gác đầy ngoài phủ lẫn trong phủ, người bình thường đi ngang còn không dám ngẩng đầu lên. Thế mà chẳng bao lâu sau khi Dương Diệp hoăng thệ, tòa vương phủ đã bị Vũ Lâm Vệ lục soát hai lần chỉ trong mấy năm. Lần đầu là khi Dương Đại dùng thuật vu cổ để hãm hại hoàng đế, còn lần này là tra ra thư từ chứng minh Dương Quyết cấu kết với ngoại bang Yến Ngu. Hai vị Mục vương liên tiếp bị hạ bệ, từ đó tử khí doanh thiên đã thành hắc khí xung thiên.
*Tử khí : tử ở đây không phải chết, mà là màu tím, tượng trưng cho ánh mặt trời từ phương đông chiếu rọi, khiến vạn vật ấm áp. Tử khí doanh thiên ý nói vận tốt đầy trời.
Một cỗ xe ngựa nạm đồng chậm rãi dừng trước vương phủ. Dương Tông vẻ mặt hờ hững bước xuống, dùng tay đẩy cánh cửa nặng nề, nhưng lại chỉ đứng yên tại đó, không bước vào.
Đám tôi tớ tuy rằng hoảng loạn cực độ nhưng dù sao cũng không phải lần đầu đổi chủ, phản ứng rất nhanh, vội vàng chạy tới quỳ xuống đất hô vang, "Cung nghênh nhị công tử hồi phủ." Nhìn vẻ mặt đầy nịnh nọt của họ, xem chừng đã chính thức thừa nhận Dương Tông là chủ nhân tiếp theo của phủ đệ này.
Dương Tông chỉ nhìn đám người đang quỳ, khóe miệng khẽ giật nhưng không chê cười, chỉ lạnh nhạt nói, "Tứ công tử đâu?"
Quản sự Phương Vận cúi đầu, "Tứ công tử ở trong phủ tĩnh dưỡng. Ngài ấy bị giam suốt hai ngày không được uống một giọt nước, hiện tại thân thể rất yếu."
Dương Tông giật mình, lập tức nói, "Để ta đến thăm nó."
Nhưng hắn còn chưa vao nội phủ, Dương Diễm đã được người hầu lảo đảo dìu ra. Sắc mặt y trắng bệch, hai mắt rưng rưng, quỳ trên mặt đất khóc nức nở, "Đa tạ nhị ca cứu mạng. Nếu không nhờ nhị ca về đô thành đúng lúc thì e rằng đệ đã không còn trên trần thế."
Dương Tông cúi đầu nâng y dậy, lại bị y siết tay nói, "Nhị ca, mấy năm nay Mục vương phủ liên tiếp gặp hoa, suy vong thê thảm rồi, sau này chỉ có thể nhờ nhị ca chống đỡ."
Dương Tông nhắm mắt, dường như có chút khổ sở. Hắn nâng Dương Diễm lên, "Tứ đệ, đứng dậy rồi nói." Rồi lại bảo đám người hầu, "Các ngươi lui ra cả đi."
Đám tôi tớ lui đi rồi, Dương Tông mới chậm rãi dìu đệ đệ vào phụ điện ở Khánh An đường. Đây là nơi ở trước kia của Dương Diệp. Dù cách bài trí đã thay đổi vài lần nhưng chiếc ghế lớn bằng gỗ đàn của Dương Diệp vẫn còn đó, trên mặt phủ da thanh long, tay vịn bằng ngọc xanh biếc không vương một hạt bụi.
Dương Tông đỡ Dương Diễm tới bên chiếc ghế đó, nghiêng mình dìu y ngồi xuống, bấy giờ mới lui lại vài bước, khom lưng quỳ xuống trước mặt y, "Mấy ngày trước, khi nhận được tin tức, ta đã nhanh chóng thúc ngựa về kinh. Lần này đã cáo trạng được Dương Quyết tại ngự tiền cũng nhờ tứ đệ sắp xếp thỏa đáng, cuối cùng trừ bỏ được lão tam. Ta coi như may mắn, đã không làm hỏng chuyện." Hắn dừng một chút, "Chỉ mong tứ đệ nể chút tình nghĩa huynh đệ xưa kia, sớm cho ta quay về."
Dương Diễm nhìn thẳng về phía trước, không nói gì, chỉ vuốt ve tay vịn bằng ngọc trơn bóng lạnh lẽo, hồi lâu mới lên tiếng, "Mấy năm nay nhị ca ở đất phong đã vất vả, khó lắm mới về được Kiến An, sao phải vội đi như thế." Y dừng một lát, lại hất cằm, "Nhị ca không cần quỳ, hai huynh đệ chúng ta cứ thong thả trò chuyện."
Dương Tông chần chờ một lát, chậm rãi ngồi xuống một bên. Cửa phụ điện hơi khép, khiến gian phòng có vẻ âm y, chỉ có chút tia sáng mỏng manh lọt qua song cửa sổ chiếu vào bên hông chiếc ghế dựa, tạo thành cái bóng lớn. Dương Tông vẫn còn nhớ khi mình còn nhỏ đã từng đến phụ điện nghe cha dạy dỗ, lần nào cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm cái bóng của phụ vương dưới mặt đất. Giờ phút này đây, hắn cũng có cảm giác tương tự, chỉ nhìn một cái bóng cũng đủ khiến cả người lạnh ngắt.
"Nhị ca, thực ra trong các huynh đệ, đệ chỉ phục mình huynh."
Dương Tông ngẩn ra, vô thức thẳng lưng dậy, chờ y nói tiếp.
"Lúc trước ở trong phủ, đại ca và tam ca là người đứng đầu. Huynh xuất thân thấp hèn, còn đệ bị tàn tật, không có ai thân thích. Với tính đa nghi của đại ca, tính tàn nhẫn của tam ca, huynh không những tự bảo vệ được mình giữa hai con người ấy, mà thi thoảng còn giải vây được cho đệ." Dương Diễm bật cười, "Đệ biết huynh cũng không phải bản chất hiền lành lương thiện, mong cho huynh đệ thuận hòa. Huynh chỉ lo cho chu toàn nhất, để tương lai dù ai là người kế nhiệm cũng sẽ không hại đến huynh, phải không?"
Dương Tông không nói tiếp, dường như thừa nhận.
"Cho nên đệ mới nói nhị ca là người thông minh, không như đám huynh đệ chúng ta, tranh đấu trong tối ngoài sáng, không phải ta chết thì ngươi mất mạng." Dương Diễm nói rồi khẽ thở dài.
Dương Tông ngập ngừng rồi chậm rãi mở miệng, "Quả thật là đại ca với tam đệ tranh đấu ác liệt với nhau, nhưng tứ đệ thì đâu giống như bọn họ."
Dương Diễm dường như có chút ngạc nhiên, nhướn mày, "Ồ? Nhị ca cảm thấy đệ không giống họ sao?"
Dương Tông cười khổ, "Ta còn nhớ, mọi người đều nói người ta nói ở Mục vương phủ, trưởng công tử như hổ, tam công tử như lang. Nhưng ta cảm thấy so vố hai vị như lang như hổ này, đệ giống một con mãnh hổ đang ngủ say hơn." Giọng hắn khẽ run, "Một khi thức giấc thì lập tức ăn thịt người."
Dương Diễm thoáng sững sờ, rồi bỗng nhiên cười lớn. Y rất ít khi cười, giờ lại cười đến mức sắc mặt tái nhợt cũng ửng đỏ lên.
"Hóa ra nhị ca lại đánh giá đệ cao như vậy."
Dương Tông nghe tiếng y cười mà run rẩy, lúc này mới không dằn lòng được nữa mà hỏi, "Tứ đệ....rốt cuộc...đệ đã làm gì mẫu thân ta rồi?"
"Phùng thái phu nhân vẫn sống trong phủ rất tốt, nhị ca không cần lo lắng." Dương Diễm nhấc mắt, bình tĩnh nhìn về phía hắn, "Nhắc mới nhớ, ta còn phải cảm tạ năm xưa đại ca suy tính chu toàn, giữ Phùng thái phu nhân trong phủ. Nếu không nhờ vậy thì lần này nhị ca đâu chịu nể mặt mà đến Kiến An cứu đệ?"
"Đệ...đệ biết khi ta thấy đoạn tóc bị cắt cùng chiếc trâm người vẫn thường mang theo bên mình thì cảm giác thế nào không?" Dương Tông run giọng. Hắn đột nhiên đứng lên, rồi lại quỳ xuống, "Tứ đệ, coi như ta cầu xin đệ, hãy để ta mang mẫu thân về đất phong đi."
"Nhị ca." Dương Diễm vẫn cười, "Đại ca và tam ca đều đã bị tội, nay huynh lại đòi đi, Mục vương phủ chỉ còn lại một tên mù như đệ thì biết làm sao đây?"
Dương Tông nhận ra ý trong lời y, càng thêm sợ hãi, lập tức nói, "Với bản lĩnh của tứ đệ, đừng nói là một vương phủ nhỏ bé, ngay cả thiên hạ cũng có thể nắm trong lòng bàn tay. Vương vị Mục vương này ta không dám dính đến." Hắn liên tục dập đầu, "Xin đệ hãy tha cho nhị ca đi."
Dương Diễm nhận rã sự kiên quyết trong lời hắn, không khỏi nhíu mày, "Nhị ca, không phải đệ cố ý làm khó huynh, nhưng chuyện này xảy ra quá đột ngột, thời cơ cũng không đúng, có nhiều việc đệ không tiện ra mặt." Y chậm rãi đứng dậy, khom lưng nâng ca ca đang quỳ gối, "Tối nay đệ sẽ sắp xếp cho huynh gặp Phùng thái phu nhân, nhưng trước mắt, huynh hãy thay đệ làm một việc."
Chiều tối, nhà tù Đông thành.
Nhà lao này xây ngoài cửa Đông thành, nên gọi là nhà ngục Đông thành. Nơi này khác với nhà giam của Đại Lý tự, cũng không giam giữ đám côn đồ lưu manh thường. Kẻ đã đặt chân đến đây đều là tội phạm nghiêm trọng, không trốn khỏi cái chết. Kẻ bị nhốt vào lần lượt sẽ