Giữa những tiếng cười nói xôn xao, bỗng nhiên có tiếng chân người hối hả vang sau lưng bọn họ. Khách trong quán đều hoảng hốt ngước nhìn lên, ghé tai nhau bàn luận, "Là người của Mục vương phủ đấy."
"Sao đêm hôm thế này mà Mục vương phủ lại phái nhiều người tới Tây phường như vậy? Chẳng lẽ Mục vương điện hạ giá lâm?
"Nếu Mục vương điện hạ tới thì con đường này đã vắng hoe rồi. Tôi nhận ra vị đầu lĩnh kia, hình như là đại quản sự của vương phủ."
Vệ Trường Hiên không quay lại, lưng chỉ hơi cứng đờ, rồi thì thầm nói, "Phương Minh ra ngoài tìm chúng ta đó. Có muốn theo hắn về không?"
Dương Diễm cũng nghe thấy họ bàn tán, khóe môi cong lên, "Ai thèm về với hắn. Chúng mình trốn đi."
Thấy vẻ mặt bướng bỉnh cyar y, Vệ Trường Hiên khẽ lườm một cái, vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười, liền nắm lấy tay y dưới mặt bàn. Nhưng bọn họ còn chưa kịp đứng dậy, tiếng chân đã lại gần.
Phương Minh dẫn theo đám thủ hạ lục soát khắp thành Kiến An suốt cả đêm, vừa mới tìm một vòng ở Đông phường rồi chạy sang đây. Đêm nay, ngựa xe tới lui náo nhiệt, vô cùng khó tìm người. Đám lính hầu đã tìm khắp các hàng quán một lượt mà không thấy. Trong lúc Phương Minh đứng đống lửa ngồi đống than, ánh mắt đảo một hồi, lại trông thấy hai bóng dáng khá quen thuộc ngồi ở góc của một quán điểm tâm ngoài trời. Hắn vội mang người đến đó xem, ai ngờ hai kẻ kia phải ứng rất nhanh, đã lập tức đứng dậy, men theo bờ tường chạy mất hút.
Phương Minh sững sờ, chết chân tại chỗ. Hắn không dám tin hai cái người vừa trốn như trộm vặt kia lại chính là vị chủ tử mắt mù nhà mình.
"Phương tổng quản, chúng ta có đuổi theo không?" Một thủ hạ nén cười nói, "Người trước mặt trông rất giống vương gia nhưng ngài ấy lại cố tình chạy đi, hình như không muốn theo chúng ta về."
Hàng lông mày của Phương Minh xoắn chặt, "Vương gia có thân phận bậc nào mà lại đi dạo nửa đêm trên phố, còn cố tình chơi trò đuổi bắt nữa chứ? Các ngươi dẫn người chặn hai đầu phố, nhất định phải đưa vương gia về."
"Vâng!"
Lúc này, đường xá đã không còn chật ních người như trước. Đèn đóm treo hai bên cũng tắt hơn phân nửa. Dương Diễm được Vệ Trường Hiên kéo chạy băng băng về phía trước. Y không biết mình sẽ chạy đến đâu, cuối cùng lảo đảo dừng lại, cất tiếng cười lớn giữa đêm khuya, "Phương.....Phương Minh chắc là giờ đã tức đến méo miệng rồi."
Vệ Trường Hiên quay lại nhìn, thấy vẻ mặt láu lỉnh của y, cũng bật cười theo, nhưng cười một lúc, khóe miệng lại trĩu xuống. Chàng biết đây là lần đầu Dương Diễm được nhảy nhót trên phố, thoải mái cười vang, chứ không bị giam tại biệt viện nằm sâu trong vương phủ, cũng không phải ngồi trên vương vị hoàng kim lộng lẫy, cúi xuống nhìn kẻ khác mà khinh miệt cười lạnh.
"Dã Hề...." Chàng khẽ gọi Dương Diễm vẫn đang không ngừng ôm bụng cười.
Dương Diễm cũng kìm chế một chút, ngẩng đầu lên giữa con phố nửa sáng nửa tối. Ánh đèn lồng còn sót lại chiếu lên gương mặt, có cảm giác mông lung huyền ảo. Vệ Trường Hiên bỗng cúi đầu hôn y.
Tuyết đã ngừng lúc nửa đêm, mặt trăng đã thoáng lộ ra sau những đám mây nặng nề. Ánh trăng loang loáng trên mặt hồ Di Lan, bị từng đợt sóng xô nghiền nát. Trên hồ vẫn còn sót lại mấy tuyền hoa, lúc này đang êm ả lướt trôi. Mấy vị lãng tử du ca ngồi trong khoang thuyền lạnh ngắt, cất tiếng sáo, tấu một khúc nhạc não nề. Trên đường phố Tây phường thi thoảng vẫn còn người qua lại, nhưng chưa ai để ý đến ngai người trẻ tuổi đang quấn quý, triền miên ôm hôn trong ngõ vắng.
Ra khỏi ngõ lại là những ánh đèn sáng rực ập vào mặt. Lại là cây đèn xoay vòng được dựng trên cao, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Chẳng biết trong đó chứa thứ cơ quan huyền ảo gì mà có thể khiến cây đèn liên tục xoay vòng. Cẩm tú châu ngọc treo trên đó cũng phát ra những âm thanh thùng thùng lenh kenh rất vui tai. Vô số người vây quanh chiêm ngưỡng, dường như không chỉ đơn giản đến xem đèn mà còn có sự kiện náo nhiệt khác.
Dương Diễm còn chưa tới gần đã nghe âm thanh huyên náo. Y cứ tưởng đêm đã khuya thế này rồi, người dạo phố phải tản đi gần hết, nhưng không ngờ chỗ này vẫn còn rất đông vui. Y tò mò hỏi, "Phía trước có gì vậy?"
"Là Thiển Thủy Lâu." Vệ Trường Hiên nhìn về phía tòa lầu quen thuộc, "Chẳng biết là bà chủ Tống kia lại nghĩ ra chiêu trò mới lại gì để dụ khách đây."
"Đêm nay là rằm tháng riêng, chủ nhân nhà ta chuẩn bị ít trà xanh, mời các vị quan khách đi ngang vào lầu ngồi tạm, dùng chút điểm tâm." Người nói chuyện là một tiểu nhị trẻ tuổi của quán. Dáng vẻ gã vô cùng chân thật, vừa mở miệng đã khiến đám đông chú ý, "Ngoài ra, chủ nhân còn chuẩn bị chút vàng tiền mừng, chỉ cần có người bắn hạ được bảy cây đèn xoay này thì sẽ giành chiến thắng."
Mới nghe đến thưởng vàng, đám người đã nhao nhao đứng dậy, đồng loạt xông lên, muốn giành phần bắn trước. Tiểu nhị thấy thế thì cười nói, "Chư vị đừng nóng, cung tên đều đủ cả, mỗi người năm mũi tên, bắn trúng là có thưởng. Chỉ cần lên đây thông báo với tiểu nhân một câu là được."
Có người lên tiếng, "Phải bắn trúng bảy đèn, sao chỉ cho năm mũi tên?"
Tiểu nhị vẫn cười cười như cũ, "Vậy mới có thể chứng kiến bản lĩnh của chư vị. Huống chi, phần thưởng đâu phải chỉ là tiền đồng như mọi ngày." Nói rồi chỉ tay ra phía sau.
Mọi người rướn cổ lên xem, khiến đại sảnh của Thiển Thủy lâu đông nghìn nghịt, nhưng chỉ thấy một cái hộp lớn phủ vải đỏ, không khỏi tò mò, "Phần thưởng thế nào, mau lấy ra xem thử." Vừa dứt lời, lại vô số người lên tiếng phụ họa.
Tiểu nhị cũng không cuống, chắp tay với bọn họ, sau đó quay lại kéo lụa đỏ xuống. Đó là một chiếc hộp đồng, trong hộp đầy những viên minh châu to bằng ngón tay, tỏa sáng lung linh.
"Mười hộp minh châu như thế, xem như xứng đáng làm phần thưởng phải không?" Tiểu nhị cười cười, "Vậy ai bắn trước nào?"
"Mười hộp minh châu, đúng là hào phóng thật." Dương Diễm mỉm cười, khẽ nói bên tai Vệ Trường Hiên.
"Bà chủ Tống của Thiểu Thủy