Tống Vãn Chi cũng không hiểu, cô chỉ mới đi toilet một chuyến, cộng thêm nhận cuộc điện thoại của Lư Nhã một lúc thôi, khi trở lại thì phòng đã chẳng còn ai.
Cái căn phòng to như thế nhưng chỉ còn thấy một bạn học ở An Kiều và nhân viên phục vụ của nhà hàng đang âm thầm quét dọn tàn dư.
Nhìn thấy Tống Vãn Chi từ ngoài cửa đi vào, những người kia cũng vô cùng bất ngờ thốt lên: "Cô gái, mấy người bạn học của cô đã sớm rời đi rồi, sao cô không đi cùng với họ chứ?"
"Tôi đi nhận điện thoại..." Tống Vãn Chi hoàn hồn lại sau cơn ngơ ngác: "Tất cả mọi người đều rời đi rồi sao?"
"Đúng rồi, chắc rời đi được mười phút rồi đấy."
"Được, cảm ơn."
Tống Vãn Chi gật đầu với người đáp lời đứng gần mình nhất rồi muốn quay người.
Đột nhiên đối phương nhớ đến gì đó: "A đúng rồi cô gái, đêm nay thang máy trong cao ốc kiểm tra để tu sửa, e rằng sẽ phải trì hoãn rất lâu, có lẽ cô phải đi bằng thang thoát hiểm rồi."
Bóng dáng của Tống Vãn Chi hơi dừng lại. Cô cau mày, vô thức cúi đầu đưa mắt nhìn mắt cá chân.
Bắt đầu từ hôm qua, rõ ràng là chân trái của cô vẫn luôn không khoẻ, độ cao 19 tầng vốn dĩ là gánh nặng không nhỏ đối với vết thương cũ ở cổ chân của cô, dưới tình huống này cộng thêm chuyện hai ngày nay sẽ khiến nó càng thêm nghiêm trọng hơn.
Nhưng cô lại không thể chờ đợi vô thời hạn ở đây được...
Tống Vãn Chi đành phải cảm ơn sự nhắc nhở thiện ý của đối phương một lần nữa, cô hỏi rõ vị trí của thang thoát hiểm rồi đi sang bên đó.
Trong thang thoát hiểm được lắp đèn cảm ứng, chu kỳ rất ngắn, đại khái một lần sáng khoảng 40 giây.
Đối với phần lớn người khớp xương không khoẻ mà nói, xuống thang còn đau hơn lên thang nhiều, Tống Vãn Chi cũng không ngoại lệ. Cho dù có tay vịn bằng kim loại lạnh như băng để chống đỡ thì sau khi bước xuống hai ba bậc thang, sắc mặt của cô cũng đã tái nhợt đi rất nhiều.
Hơn nữa, vào thời gian gần 11 giờ đêm như bây giờ, thỉnh thoảng có những chiếc hành lang bất thình lình tắt đi, cùng với hoàn cảnh thang lầu yên tĩnh đến mức gần như tĩnh mịch nhưng thỉnh thoảng lại đột nhiên nghe thấy tiếng động kỳ quái, càng khiến cho tim cô co lại thành một đoàn.
Không biết cô đã dừng lại lần thứ bao nhiêu, Tống Vãn Chi căng thẳng quay đầu lại phía sau.
"Rầm!"
Cửa hành lang thoát hiểm trên đầu bị thứ gì đó đập mạnh vào.
Tống Vãn Chi còn chưa kịp thấy rõ thì bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại.
"!"
Cô vô thức hé miệng, dưới tình huống sợ hãi đến cực điểm nhưng dường như đến giọng nói cũng bị nghẹn lại trong cổ họng một cách gắt gao.
Đại não trôi qua mấy giây trống rỗng, Tống Vãn Chi hoàn hồn, nâng cánh tay cứng ngắt dùng sức vỗ vỗ lên lan can kim loại.
"Rầm, rầm, rầm!"
Âm thanh trầm đục hệt như cầu cứu làm cho đèn cảm ứng thức tỉnh.
Một lần nữa bật sáng lên trong hành lang, ngoại trừ bóng dáng yếu ớt run rẩy của cô gái ra thì bốn phía chẳng có vật gì.
Hẳn là...
Chỉ là gió thổi mà thôi.
Như bị điện giật qua một lần, lông tơ dựng thẳng lên đã bình thường trở lại, chân Tống Vãn Chi cũng đã mềm nhũn ra. Cô thả lỏng hô hấp bị mình kiềm nén lại đến sắp nghẹt thở, hít một hơi thật sâu, như mệt lả tựa vào lan can của thang lầu. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Lòng bàn tay tê dại ướt đẫm mồ hôi.
Tống Vãn Chi nghĩ mà sợ, cũng hơi muốn khóc.
Sớm biết thế đã đợi ở bên ngoài phòng riêng của nhà hàng trên tầng 19 rồi.
Những tòa lầu khác của cao ốc đã sớm hết giờ làm, lúc đi ngang qua cửa thoát hiểm đều thấy tối như mực, trong mười phút ngắn ngủi này, cô gần như đều suy nghĩ qua tất cả những bộ phim kinh dị hoặc những câu chuyện kinh dị mà mình đã đọc trong cuộc đời này một lần, càng nghĩ càng sợ.
Cách duy nhất mà Tống Vãn Chi nghĩ có thể xoa dịu được chính là gọi điện thoại cho Lư Nhã, nhưng buổi tối gần 11 giờ Lư Nhã cũng đã ngủ, cho dù không ngủ thì nếu biết chuyện cũng sẽ cực khổ mà khiến bà phải lo lắng thêm, nói không cả đêm còn sẽ thức trắng, mất ngủ nữa.
Thế là cô nắm điện thoại mấy lần nhưng đều trả về.
Tống Vãn Chi hít một hơi thật sâu lần nữa, nhìn nửa hành lang gấp khúc lờ mờ bên dưới một chút.
Còn mấy bậc nữa là đến được tầng 16 rồi.
Lại kiên trì thêm một hồi vậy.
Cô gái nắm lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh lại, ở trên đau đớn, ở dưới bước thêm một lần cảm giác mất sức yếu ớt khiến mắt cá chân trái càng mệt mỏi thêm. Cô chịu đựng cơn đau như mỗi một bước đều đang xé rách miệng vết thương thật sâu, vịn lang can di chuyển xuống phía dưới một cách không lưu loát.
Cuối cùng cũng bước xuống được sảnh tầng 15, Tống Vãn Chi ngửa đầu nhìn mấy chữ kia, có một cảm giác như trút được gánh nặng sau mỗi lần giải được bài toán khó.
Có điều đuôi mắt rũ xuống của cô gái còn chưa kịp biến thành đường vòng cung thì đột nhiên ánh sáng trước mắt lại bị dập tắt.
Hô hấp lại vô thức siết chặt không biết bao nhiêu lần, Tống Vãn Chi vừa nắm chặt ngón tay muốn đập vào lan can bên cạnh nhưng lại đột nhiên nghe thấy trong hành lang tĩnh mịch dưới chân truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng nhanh.
Có người đang chạy lên!
Đồng tử của Tống Vãn Chi co lại.
Dưới suy nghĩ căng cứng gần như chết lặng, tiếng bước chân duy nhất trong hành lang đen tối yên tĩnh đến đáng sợ này khiến cho cô gần như muốn quay người trốn lên lầu theo bản năng.
Cô nắm chặt cái tay dự định đập để đèn cảm ứng nhưng cô không dám phát ra một chút âm thanh này, đưa bàn tay run rẩy sờ điện thoại.
Chạy cũng không chạy nổi rồi.
Tống Vãn Chi ép mình chậm rãi ngồi xuống bậc thang không phát ra một chút tiếng động nào, lấy điện thoại di động ra giữa bóng đêm, run rẩy nhập số 110 vào, sau đó cô nắm chặt nó vào lòng bàn tay.
"Rầm"
Đèn cảm ứng tầng 15 bị tiếng bước chân chạy đánh thức.
Giang Tứ vịn lan can quay người, mỗi bước đều bước tầm sáu bảy bậc thang, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng kia thì dừng lại.
Cô gái ngồi trên sảnh cao hơn anh hai bậc thang sắc mặt tái nhợt, nấp sát cạnh lan can, trong đôi mắt đen nhánh hoảng sợ ướt đẫm giăng sương mù, sợi tóc nhỏ vụn dính vào cái trán lấm tấm mồ hôi cùng với gương mặt từ tái nhợt dần dần ửng hồng lên. Xa xa phía ngoài, tay cô run rẩy nâng cao điện thoại ngang vành tai, đầu ngón cái đang ấn chặt vào nút quay số.
Phút chốc yên tĩnh giằng co đến mức hít thở không thông.
Bỗng nhiên đôi vai căng cứng của cô gái được thả lỏng: "Giang... Tứ."
Sự thư thái sau một tiếng sợ hãi này gần như là một tiếng nức nở nghẹn ngào, lại phức tạp hơn.
Giang Tứ chưa từng nghe người ta gọi tên mình như thế này, dường như trái tim đang đập nhanh bởi vì tốc độ leo lên nhanh chóng cũng trì hoãn đình trệ lại.
Đôi mắt đen nhánh của anh hơi bình tĩnh lại, yết hầu khẽ lên xuống, giọng nói bị ép tới khàn khàn do chạy bộ và hít thở ẩn chứa một sự mất khống chế hiếm thấy: "Thật xin lỗi, có phải là tôi dọa em sợ rồi không."
"..."
Tống Vãn Chi chưa kịp trả lời.
Thả lỏng sau sự căng thẳng, điện thoại kẹp giữa các ngón tay của cô gái rơi xuống. Cách hai bậc thang, Giang Tứ cúi người một cái, chụp lại được điện thoại của cô trước khi nó rơi xuống.
Lại không đón được nước mắt kìm nén không được mà lăn xuống trên gò má của cô gái.
Mí mắt trăng trắng bị tâm trạng sợ hãi ép thành màu đỏ tươi, sau đó chậm rãi nhuộm ra cả gương mặt, cô mở to hai mắt nhìn anh, yên lặng rơi mấy giọt nước mắt, cuối cùng mới cảm thấy bản thân khóc thế này đúng là mất mặt.
Che đi đồng tử màu trà, cô giơ tay lên bối rối lau đi vệt nước mắt ướt đẫm trên gò má.
"Không có." Giọng nói của cô như ẩn sau hàng mi mắt dài, nhiễm tiếng khóc nức nở nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh lại: "Tôi chỉ là... Không cẩn thận té một chút nên mới khóc thôi."
"Các giáo viên ở An Kiều bảo em rằng "Vừa nghe lời vừa hiểu chuyện" thế mà em cũng biết nói dối như vậy sao."
"..?"
Tống Vãn Chi bất an trừng mắt, chỉ thấy đốt ngón tay thon dài của người ta đang cầm lấy điện thoại di động của cô, duỗi đến trước mặt. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Trên màn hình lóe sáng còn hiện lên dãy số 110 chưa được ấn gọi.
Tống Vãn Chi nghiêng mặt, đưa tay chậm rãi nhận lấy điện thoại.
Chữ số bị cách lui từng số, cô chột dạ ôm điện thoại vào trong ngực.
Giang Tứ khuỵu gối, đôi chân dài ngồi trên bậc thang của lối thoát hiểm, giọng nói cũng khôi phục về trạng thái bình thường, nghe vừa khàn khàn vừa vụn vặt: "Ngã thì phải gọi 110 sao?"
"..."
Bị phá vỡ lời nói dối