Tống Vãn Chi không xác định được vì sao Giang Tứ lại tức giận đến như vậy, nhưng điều đó cũng không ngăn được cô hiểu rằng lúc ở trước phòng học anh có ý bảo vệ cô.
Thế là Tống Vãn Chi vô thức sờ lên cổ tay nhỏ bé bị anh sờ đến tê dại, nhẹ nhàng cúi người: "Cảm ơn."
Mái tóc dài màu đen trên vai cô gái trượt xuống, quấn đến trước cổ, hương hoa sơn trà thơm mát nhàn nhạt lan ra.
Cảm xúc của Giang Tứ như bị một cái gì đó vô hình đè ép.
Anh trầm mặc hai giây: "Cám ơn cái gì."
"Cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội đến tham gia phỏng vấn trung tâm không người lái." Tống Vãn Chi đáp lại, cô vẫn yên tĩnh buông mí mắt: "Hơn nữa, cảm ơn vừa rồi anh đã cản đàn chị Đinh lại."
"Em cũng biết tôi cản cô ta à?"
"Biết."
"Vậy vì sao em lại còn phải trả lời những vấn đề quá đáng kia của cô ta?"
Tống Vãn Chi chần chừ một lúc, vẫn thành thật đáp lại: "Bởi vì tôi cần điểm giáo dục đạo đức từ hội sinh viên, bởi vì tôi không làm sai gì cả, không cần xấu hổ và trốn tránh."
"..."
Tống Vãn Chi cúi đầu nói xong, lại phát hiện trên đỉnh đầu của mình yên tĩnh.
Người kia liền đứng trước mặt cô, đứng rất lâu nhưng đều không mở miệng.
Mãi đến khi mi tâm của Tống Vãn Chi phiền não khẽ chau lại, cô đứng không lâu cho đến lúc mắt cá chân đã chút đau râm ran. Thế là cô chỉ có thể lặng lẽ ngẩng đầu lên.
Sau đó liền đối diện với ánh mắt mang tâm trạng khó phân biệt của người kia.
Giang Tứ không nói chuyện, vẻ mặt cũng tản mạn, nhưng anh một mực im ắng nhìn cô chằm chằm.
Mãi đến khi Tống Vãn Chi ngẩng đầu, anh cũng không có nửa điểm ý tứ muốn tránh đi hay là bị bắt gặp, thấy cô vẫn lười biếng buông thõng mí mắt, cảm xúc chập trùng lên xuống liếc nhìn cô không thay đổi.
Da mặt mỏng luôn luôn phải chịu thiệt thòi.
Vốn mắt cá chân của Tống Vãn Chi đã mỏi nhừ cộng thêm việc bị anh nhìn chằm chằm càng đứng không yên, cô siết chặt quai balo muốn lùi về phía sau nửa bước, muốn chừa ra khe hở để bản thân có thể quay đầu rời đi: "Nếu như không có chuyện gì khác, vậy tôi đi trước nhé…"
"Chi Chi!"
Đột nhiên Trong hành lang truyền đến một tiếng la.
Ánh mắt của Tống Vãn Chi hoảng hốt ngoái nhìn, quả nhiên liền thấy Vương Ý Huyên cao hứng bừng bừng chạy đến rồi ngây ngốc dừng lại, sau đó dùng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc vừa đi vừa nhìn cô với Giang Tứ: "Cậu với học trưởng Giang..."
"Đi ngang qua." Tống Vãn Chi cuống quít mở miệng.
"... A?"
"Anh ấy, đi ngang qua nơi này." Tống Vãn Chi không dám nhìn Giang Tứ, khẽ nhẹ giọng nói: "Tớ muốn xuống lầu tìm cậu."
"Ồ."
Vương Ý Huyên bán tín bán nghi nhìn chằm chằm vào hai người. Cô cũng không cho rằng hai người chênh lệch nhau thế này sẽ xuất hiện chiều sâu gì, chỉ là khoảng cách chỗ đứng của hai người trước mắt cô đây... Có phải là... Quá gần rồi không?
Bây giờ, Tống Vãn Chi cũng cảm thấy như vậy.
Bởi vì Giang Tứ ép tới quá gần, cô không thể nín thở cẩn thận chuyển ra ngoài giữa vách tường và ngực anh, nhưng vẫn không thể tránh khỏi mái tóc xốp dài của cô lướt qua trước lồng ngực anh.
Giang Tứ đút tay vào túi ngừng lại, cố ý động một tí.
Anh liền đạp suy nghĩ của mình lại, nhìn cô gái nào đó phủi sạch quan hệ với anh cẩn thận từng li từng tí từ cọ xát người anh lướt ra ngoài.
Cái tay trong túi nôn nóng bật mở bật lửa, cuối cùng mới đè xuống được kích thích muốn bắt người trở về.
Còn cô gái nhỏ được anh cứu giúp kia lại không có chút lương tâm nào, chút hương trà thanh sáp cuối cùng lướt qua trước người anh, cô lại định trực tiếp rời đi với bạn của mình.
Giang Tứ nhịn không được mà tức giận bật cười, nghiêng người sang: "Tống Sơn Chi."
"...?"
Tống Vãn Chi dừng lại, lặng lẽ nhíu mày.
Cô không biết Giang Tứ xảy ra chuyện gì, vì sao lại luôn gọi sai tên cô.
Giang Tứ nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé mảnh khảnh của cô, thấy cô chậm rãi không cam lòng quay lại, thế là sau đó anh buông mắt cười thành tiếng: "Nói chuyện với học trưởng chẳng có một chút lễ phép nào."
"?" Tống Vãn Chi mờ mịt nhìn anh.
Vẻ mặt của Giang Tứ tản mạn dựa vào tường: "Tạm biệt."
"..." Tống Vãn Chi: "?"
Cuối cùng dưới ánh mắt áp bách của người nào đó, Tống Vãn Chi đành phải cúi đầu buồn bực âm thanh không hiểu mà nói một tiếng hẹn gặp lại chủ tịch.
Mãi cho đến khi cô quay người đi xuống cầu thang, cô vẫn cảm thấy ánh mắt dán sau lưng của người kia vẫn không hề dịch chuyển khỏi người mình.
Thứ bảy vẫn luôn là ngày bận rộn nhất.
Phải đến thư viện để tra tư liệu vào cửa của hệ thống không người lái, phải đi hỏi thăm xem tiến độ mới nhất của công bộ, phải đến buổi hẹn với Tống Dục Kiệt, phải tự học...
Một ngày bận bịu, đến cả thời gian hẹn ăn cơm với bạn cùng phòng Tống Vãn Chi cũng không có.
Thế là mãi đến chiều chủ nhật trong phòng ăn, cuối cùng Vương Ý Huyên mới có cơ hội bắt lấy Tống Vãn Chi để hỏi chuyện giữa cô và Giang Tứ vào đêm đó.
"Chi Chi, tốt nhất cậu vẫn nên thành thật khai báo đi, có phải cậu với học trưởng Giang Tứ có mối quan hệ gì mà không thể cho ai biết không!"
"..."
Vương Ý Huyên đè giọng nói xuống thật thấp, nhưng vẫn bị bàn bên cạnh nghe được. Hai nữ sinh bàn bên cạnh đồng loạt quay đầu nhìn sang, ánh mắt dò xét nhìn về phía Tống Vãn Chi.
Trước khi Tống Vãn Chi muốn giải thích, hai nữ sinh kia đã quay lại tiếp tục tán gẫu, đương nhiên là họ không tin rồi.
Lòng Tống Vãn Chi khẽ thở ra, bất đắc dĩ quay mặt về phía Vương Ý Huyên: "Cậu hiểu lầm rồi."
"Có đúng không?" Vương Ý Huyên cắn đầu đũa, trưng biểu cảm hoài nghi nhìn cô, thấp giọng hàm hồ nói: "Nhưng mà tớ cảm thấy học trưởng Giang Tứ đối xử với cậu khác với những người khác."
Tống Vãn Chi buông ánh mắt, yên tĩnh ăn cơm: "Có lẽ là vì chân tớ bị thương với cả cùng trường cũ thôi."
Vương Ý Huyên trầm mặc, ánh mắt vụng trộm liếc nhìn mắt cá chân của Tống Vãn Chi một cái, lại chột dạ vội vã thu hồi về: "Tớ còn tưởng rằng loại người luôn có oanh yến vây bên cạnh như anh ấy đây sẽ rất lạnh lùng đối với nữ sinh mà mình không cảm thấy hứng thú nữa chứ. Nhìn không ra nha, hoá ra anh ấy lại còn có lòng trắc ẩn nữa."
"..."
Đôi đũa của Tống Vãn Chi dừng lại ở giữa bàn ăn, có hơi thất thần.
Lời nói của Vương Ý Huyên khiến cho cô bất ngờ nhớ đến mùa đông của nhiều năm về trước, ở đập chứa nước trong thôn bên cạnh nhà bà ngoại, có người thiếu niên nằm rạp dưới đất nắm lấy cổ tay cô, gương mặt dùng sức đến dữ tợn thay cho vẻ kéo căng lãnh đạm chưa từng nói chuyện cũng không nhìn thẳng nhìn người trước đây.
Ngày đó một mình anh giữ vững cực kỳ lâu, trước mặt cái đập chứa nước nới rộng đen sì muốn nuốt mất một cô gái sáu bảy tuổi. Cuối cùng cũng kiên trì được đến lúc có người lớn đi ngang, lúc họ giúp anh kéo được cô lên rồi, thiếu niên cả người mặc quần áo cắt xén tinh xảo cọ đầy bùn kia xoay người ngửa mặt nằm giữa thổ cổ bẩn thỉu.
Anh mất sức, sắc mặt còn tái nhợt hơn so với cô nữa, tóc đen ở thái dương ẩm ướt dính mồ hôi.
Người lớn cũng hoảng hốt không nhẹ, dặn dò bọn họ chờ ở đó, chạy tới trong thôn gọi người đến. Còn cô sợ đến choáng váng rồi như đứng lên ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy thiếu niên một thân chật vật đầy bùn đất kia chậm rãi nâng lên cánh tay tê dại, ánh sáng che khuất giữa bầu trời thật chói mắt.
Sau đó anh nhếch miệng, dường như chẳng thể nhịn được mà vui vẻ cười lộ lên trong gió.
Sơn Chi sáu bảy tuổi ôm lấy váy bông bẩn thỉu, ngây ngốc ở bên cạnh nhìn.
Đó là nụ cười đẹp mắt nhất mà cô từng trông thấy, nụ cười của thiếu niên.
Một chớp mắt đã thật lâu.
"A, Chi Chi, tớ không có ý gì khác đâu, cậu đừng hiểu lầm nhé." Vương Ý Huyên thấy Tống Vãn Chi không nói lời nào, đột nhiên kịp phản ứng gì đó, đỏ mặt xấu hổ khoác tay: "Không phải là tớ nói cậu không tốt, có điều kiểu mà Giang Tứ thích rất đồng nhất, anh ấy..."
"Tớ biết." Tống Vãn Chi buông mắt khẽ cười đạm mạc: "Anh ấy vốn rất hiền lành." "Hả?"
Tống Vãn Chi hoàn hồn, nâng khóe mắt cong cong lên: "Không có gì, ăn cơm đi."
"Ồ."
Ánh mắt Tống Vãn Chi vừa rơi xuống liền chú ý đến bàn ăn của Vương Ý Huyên, cô run lên: "Hôm nay cậu ăn ít như vậy sao?"
"Ừm! Từ hôm nay trở đi, tớ muốn giảm béo!"
"?"
Tống Vãn Chi nghe thấy thì hơi bất ngờ.
Vương Ý Huyên thường bị Khang Tiệp trêu ghẹo, nói cô ấy là kẻ hay ăn hàng nhất của phòng ngủ 104, dưới giường vĩnh viễn luôn chứa đầy rương đồ ăn vặt, chỉ cần ngồi trong phòng ngủ, hơn phân nửa chẳng hề thấy túi đồ ăn vặt rời tay.
Ăn hàng như thế này mà đột nhiên nói muốn giảm béo, quả thật khiến người ta khó hiểu mà.
"Ha ha, nhưng mà thật ra tớ có người thích rồi!" Vương Ý Huyên nằm sấp xuống, cười hihi đầy ngây ngô.
Tống Vãn Chi cười yếu ớt: "Không phải mỗi ngày cậu đều có người thích sao, mỗi người lại còn khác nhau nữa chứ."
"Chuyện này không giống!" Vương Ý Huyên lập tức phản bác, sau đó kịp phản ứng: "Ai da không phải, đây cùng với trước kia đều không giống!"
"Hả?"
"Mấy người trước đây chỉ hoàn toàn dựa vào mặt, còn bây giờ là tớ thật sự thích cả người anh ấy mà." Vương Ý Huyên đỏ mặt cười.
"Ừm."
"Oa, Chi Chi, cậu thật là lạnh lùng, cậu cũng không quan tâm thử một chút là ai sao!"
Tống Vãn Chi mờ mịt giương mắt: "Tớ cho rằng cậu thích ai là bí mật."
"A? Mặc dù nói như vậy cũng không phải là không được, không phải tớ đây cũng không nhịn được sao." Vương Ý Huyên cười hì hì, lại gần: "Thật ra chính là phó trưởng phòng của một tổ chức! Đàm Cảnh Hiên! Tớ phát hiện anh ấy thật ôn nhu nha, mặc dù không phải loại chợt nhìn liền thấy thật đẹp trai, nhưng cũng dằn lòng không được mà nhìn thêm một lần! Cậu không biết đâu, thứ sáu, lúc áp lực phỏng vấn khiến tớ bị dọa đến mức sắp khóc, chính là anh ấy giúp tớ giải vây đó..."
Đây quả thật không giống.
Tống Vãn Chi bất đắc dĩ nghĩ.
Bởi vì dường như từ trước đến giờ, Vương Ý Huyên đều chưa từng hưng phấn như thế này, cô ấy lôi kéo cô hưng phấn tán gẫu thao thao bất tuyệt hết cả bữa tối, mãi tận đến lúc rời khỏi nhà ăn, cô ấy vẫn còn mang dáng vẻ chưa được thoả mãn nữa.
"Chi Chi, đêm nay cậu đi đâu thế?" Vương Ý Huyên hưng phấn hỏi: "Có muốn cùng tớ cùng nhau đi ra phòng tập thể thao của trường không!"
"Đêm nay có cuộc tham quan trung tâm nghiên cứu hệ thống không người, hôm qua bọn tớ báo danh rồi, cậu không đi sao?"
"A, sao tớ lại quên mất chuyện này cơ chứ?" Vương Ý Huyên nghĩ nghĩ: "Được rồi được rồi, không đi nữa, dù sao tớ có đi chắc chắn cũng chẳng qua được phỏng vấn! Chi Chi, cậu muốn đi sao?"
"Ừm."
"Vậy không ai giúp cậu sao. Lúc này, chắc chắn Hình Thư đang ở quán net hoặc là ngồi trên máy vi tính ở phòng ngủ rồi, chị Khang thì đêm nay hẹn hò..."
"Không sao đâu." Tống Vãn Chi lộ ra một nụ cười vừa mềm mại vừa bất đắc dĩ: "Tớ biết vốn các cậu