Dưới khán đài ở thao trường, Tống Vãn Chi chậm rãi đi về phía hai người Giang Tứ. Balo cầm trên tay vô thức bị cô nắm chặt lại, mà cảm giác tồn tại của hai người kia lại cực mạnh, đưa mắt nhìn chằm chằm đến mức cô vô cùng mất tự nhiên.
Cô không biết tại sao Giang Tứ lại phải nhìn cô đến mức như vậy, chỉ biết là khác với trước đây, thật sự giống như...
Hai ba mét cuối cùng.
Đột nhiên ánh mắt của Giang Tứ loé nhẹ, cảm xúc trong tròng mắt đen nhánh kia trở nên hững hờ, anh đút tay vào túi nghiêng người: "Cậu nói đúng."
Nguyên Hạo đối diện khó hiểu: "Hả? Tôi nói cái gì?"
"Tôi nên tìm một người bạn gái rồi."
Nguyên Hạo: "??"
Chữ cuối cùng dừng lại, hô hấp của Tống Vãn Chi trì trệ.
Cô cứng người nâng tầm mắt nhìn về phía sườn mặt tuấn tú sắc bén không nhìn mình của người kia.
Nguyên Hạo nghe thấy thì chẳng hiểu ra sao: "Cậu lại đổi ý à? Vừa rồi không phải còn nói làm sao khoa tự động hóa các cậu có thể không…"
Giọng nói của anh ấy ngừng lại.
Sau một hai giây, Nguyên Hạo nhăn mặt nghiêng đầu về phía khác, nhìn về phía cô gái dừng trước người Giang Tứ khoảng chừng hai mét.
Cô gái hoàn hồn lo sợ không yên tránh đi ánh mắt của anh, cúi đầu thò tay vào balo.
Nguyên Hạo không lo lắng cẩn thận quan sát dáng vẻ của Tống Vãn Chi, nếu không phải anh ấy phát hiện giờ phút này sắc mặt cô so với bình thường càng tái nhợt hơn trước, cũng vô thức cắn môi, động tác tìm kiếm trong balo vừa nhẹ nhàng lại bối rối.
"Chỉ thoáng nhìn lại phải nuốt lời của mình vào?" Nguyên Hạo phát giọng nói từ trong hàm răng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà quay lại trừng Giang Tứ: "Cậu có được hay không vậy đại chủ tịch Giang?"
Giang Tứ cúi đầu xuống cười: "Không được." Trong lúc anh cười, ánh mắt khẽ chạm vào hàm trên của anh ấy: "Sắp xảy ra vấn đề lớn rồi."
"..."
Nguyên Hạo nghe được thì không khỏi kinh ngạc.
Hơn nữa chính là lần này.
Một làn hương trà đắng chát cuốn theo gió đêm, tiến vào trong hô hấp của Giang Tứ. Bên trong khóe mắt của anh có sự kiềm chế, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của cô gái đưa sang, một cây bút máy màu vàng đen nằm trong lòng bàn tay gầy gò trắng thuần khiết của cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
"Giang Tứ." Giọng của cô gái có hơi run rẩy, lại kiên quyết: "Tôi trả bút lại cho anh này."
"..."
Mí mắt Giang Tứ khẽ chớp.
Anh chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt kiềm chế, lại suồng sã nâng lên cái cằm kéo căng của cô, nhìn gần càng thấy trắng đến nhẵn mịn, giống như ngọc bích hôn lên lòng bàn tay vậy.
"Chẳng phải đã nói không cần rồi sao." Khoé miệng của Giang Tứ nở một nụ cười cợt nhả.
"Bạn cùng phòng của tôi bảo rằng cây bút này đắt lắm." Tống Vãn Chi cúi đầu nắm chặt cái tay hơi run rẩy đặt ở bên người kia.
"Vậy thì ném đi." Giang Tứ vô tình hất hàm về phía bên cạnh: "Thùng rác ở đằng kia kìa, chỉ cần đi mấy bước thôi."
"..."
Cuối cùng đôi mắt màu trà cúi thấp không chịu nhìn anh của Tống Vãn Chi cũng nâng lên thật chật vật.
Giang Tứ trầm mặc nhìn thẳng vào cô.
Tống Vãn Chi chống cự không nổi ánh mắt như thế của anh.
Như đùa cợt lại hững hờ, sâu bên trong sự đen kịt ẩn chứa cảm giác khiến người ta không dám nhìn.
Cô cúi đầu xuống, cắn môi tiến lên một bước, đưa tay cầm lấy cổ tay anh. Có lẽ là không ngờ tới, hoặc là không có chuẩn bị phòng vệ mà cánh tay đang đút túi của Giang Tứ liền bị cô kéo từ bên trong ra ngoài.
Bút máy lạnh băng đặt vào trong lòng bàn tay của anh.
"Tự anh ném đi." Cô gái cúi đầu nói xong thì quay người.
Giang Tứ không hề nghĩ ngợi, trở tay kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô gái, còn táo bạo hơn là kéo người hẳn về phía trước.
Tống Vãn Chi bị anh kéo đến lảo đảo, vô thức vịn người bên cạnh. Người nọ rút cánh tay ra giơ lên, cánh tay được bao phủ bởi đường cong cơ bắp vững vàng kéo lại chút thăng bằng của cô, đã sớm có dự tính.
Cô gái đã ổn định trọng tâm yết ớt nghiêm mặt, bối rối lại tức giận ở rất gần trước người anh, ngẩng đầu: "Giang Tứ…"
"Gọi lớn lên một chút." Giang Tứ buông mắt, cười đến phóng túng lại ác ý.
Tống Vãn Chi vô cùng buồn bực, đuôi mắt tái nhợt đều bị cảm xúc va chạm tạo ra màu đỏ diễm lệ, giống như hoa diên vĩ nở rộ giữa khoé mắt vậy: "Anh buông tôi ra..."
"Sao tôi phải buông." Giang Tứ cười.
Tống Vãn Chi tức sắp khóc.
Cô không biết vì sao Giang Tứ lại ức hiếp cô như vậy.
Rõ ràng Giang Tứ mà cô biết không phải là người như thế này.
Động tĩnh của bọn họ ở phía này không lớn không nhỏ.
Nhưng gương mặt kia của Giang Tứ lại rất thu hút sự chú ý, cho dù có chạng vạng tối dần dần biến đến bóng đêm che chắn đi nhưng cũng đã có không ít người đưa ánh mắt nghi hoặc tò mò về phía này.
Nguyên Hạo đứng ở bên cạnh há miệng cũng không được, ra tay cũng không được, nhịn một hồi lâu cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Tứ gia, đây là thao trường đó, cậu muốn ngày mai toàn diễn đàn liên minh trường trung học thành phố P treo ra trước mặt mọi người ảnh chụp cậu khi dễ đàn em không hả?"
"..."
Giãy dụa ở tay cũng tinh tế tỉ mỉ hệt như suy nghĩ của anh.
Giang Tứ kiềm chế dục vọng muốn nắm chặt hơn. Nhìn rồi chậm rãi buông ra.
Cô gái không kịp chờ đợi mà rụt cổ tay trốn thoát. Người cũng chạy thoát.
Cuối cùng, cô trừng đến mức đuôi mắt đỏ bừng, con ngươi màu trà ẩm ướt giống như sắp tràn nước, mép váy màu trắng theo quán tính cũng được kéo đến, lướt qua ống quần màu đen của anh.
Giang Tứ nhìn cô tránh đi đám người dưới đài.
Anh thu lại nụ cười.
"Đóng vai khốn nạn thú vị lắm sao?" Nguyên Hạo ở bên cạnh liếc mắt hỏi anh.
"Ừm." Giang Tứ tản mạn trả lời, anh cúi đầu không nắm bàn tay lại: "Đúng là dễ bị nghiện."
"Cậu hù dọa cô gái nhỏ ấy làm gì?" Thấy cậu làm nấm mốc cả đời đã đủ thảm rồi, còn phải chịu sự kinh hãi này nữa?"
Giang Tứ hơi buông tầm mắt, khẽ cười phụ hoạ: "Đúng vậy đó, thật thảm. Nhưng mà tôi có lòng tốt cơ."
"Tốt cái rắm. Tự cậu không khống chế được, đã muốn doạ người ta sợ đến mức muốn cách cậu xa một chút rồi đó?" Nguyên Hạo tức giận, khỏi cần phải nói: "Tôi thấy chỉ cậu không cần đến gần, cô gái nhỏ người ta sẽ tự động giữ khoảng cách với cậu này, không cần cậu doạ."
"..."
Giang Tứ đưa tay, sờ lên bụi gai đỏ như lửa thiêu ở phần gáy.
Qua một lúc, anh xoa cái cổ ngửa đầu, nhắm đôi mắt lại yên lặng cười: "Không được. Không đủ."
"?" Nguyên Hạo không hiểu: "Cái gì không đủ?"
"Vẫn còn chạy chưa đủ xa." Giang Tứ lấy hộp thuốc từ trong túi quần ra, rút ra một điếu rồi ngậm lấy, anh như nhớ tới cái gì mà trầm thấp cười nhạo: "Vẫn còn chưa ra khỏi vòng độc đâu."
"Ầy, cậu vẫn không thể rời khỏi thuốc lá này, đúng không?" Nguyên Hạo đưa tay qua muốn túm anh đi.
Giang Tứ bước về phía sau, khẽ nâng mặt lên tránh đi, anh cắn thuốc hơi híp mắt cười: "Cút."
"Cậu đó, sao lại không phân tốt xấu như thế này chứ?" Nguyên Hạo tức đến mức đều dùng cả tiếng địa phương: "Học kỳ này cậu nghiện thuốc đến kỳ lạ, tôi còn không quản cậu tương lai cậu bị ung thư phổi, vậy không phải bố mẹ cậu sẽ hạ lệnh truy nã tôi khắp thành phố hay sao chứ?"
"Không có đốt."
"Không đốt lên thì cậu ngậm làm gì chứ."
"Đỡ thèm, không được sao."
"..."
Nguyên Hạo nói không lại anh.
Có điều đứng ở ngoài quan sát một hồi thấy Giang Tứ vừa chậm rãi cắn tàn thuốc, vừa đưa tầm mắt vào cảnh đêm cách đó không xa, cuối cùng Nguyên Hạo mới phát hiện có gì đó không đúng.
"Ồ, không phải chứ, tôi nói này." Nguyên Hạo nhíu mày: "Cậu như thế này là đang thèm thuốc hay là thèm người thế?"
Môi mỏng khẽ nhếch, buông thuốc lá xuống, thuốc lá muốn rơi cũng không xong bị Giang Tứ ngậm dưới môi.
Sau một hai giây, anh thu hồi tầm mắt, phát ra một tiếng cười khàn khàn nhè nhẹ: "Mỗi lần gặp cô ấy tôi lại lên cơn nghiện thuốc."
"... Má." Nguyên Hạo nhăn mặt: "Tôi đã nói học kỳ này cậu sao vậy mà…"
Không để cho anh ấy có cơ hội mắng xong.
Sinh viên khoá tự động hoá đến tham quan đã đến đông đủ, Giang Tứ nhấc chân dài bước qua dẫn đội.
Trung tâm không người có rất nhiều nhóm hạng mục, dẫn đầu sinh viên chưa tốt nghiệp khoa tự động hoá đi tham quan hoạt động lại là viện trưởng Dư Hoành Vĩ. Đương nhiên, dự án tham quan được lựa chọn trong các hạng mục của sinh viên ông dẫn dắt, cuối cùng trúng thầu chính là hạng mục máy bay không người lái do bọn Giang Tứ tập trung vào năm học này.
Nghiên cứu phát minh máy phi hành hao tổn nhiều thời gian và sức lực, yêu cầu nhiều lý luận, nguyên lý thiết kế, nguyên lý khống chế, hướng dẫn quy hoạch và theo dõi nguyên lý, tùy tiện đưa ra một cái cũng có thể khiến cho các sinh viên vừa mới vào đại học này như quấn vào trong sương mù Vân Sơn. Đây là tham quan khuyến khích học tập chứ không phải khuyến khích rút lui, đương nhiên cũng không thích hợp để quay bọn trẻ vòng vòng. Thế là ông chủ Dư ra lệnh một tiếng, nhóm nghiên cứu sinh chỉ có thể vắt hết óc suy nghĩ xem phải làm sao chọn ra được một khâu phát minh nghiên cứu máy phi hành một cách thiết thực. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Cuối cùng cũng gõ nhịp trên khâu lắp ráp máy bay không người lái bốn cánh xoáy
"Liều mạng xếp gỗ đi." Sư huynh đưa ra ý kiến cười đến mức trên mặt chẳng có ý tốt: "Chuyện mà bọn nhỏ thích nhất."
"Cút đi, nhà ngươi liều mạng xếp gỗ thì cần gì dùng đến bàn ủi điện 200W?"
"Hơn nữa xếp gỗ này đắt đến thế nào cơ chứ, lỡ như để họ phá hỏng thiết bị đáng quý kia, vậy trợ cấp một học kỳ của tôi coi như đi toi rồi."
"Mở rộng lề lối, lỡ như trong đám tân sinh viên có ngoạ hổ tàng long thì sao, lại còn đề cử một người như anh Tứ, vậy thời đại khổ lực mới của đoàn đội chúng ta lại thêm một mãnh tướng rồi!"
"Ha ha ha nằm mơ à, cậu cho rằng kiểu biến thái chỉ số thông minh 150+ này ở đâu cũng có sao?"
"..."
Cuối cuộc thảo luận cũng thuận lợi nghiêng về phía phương hướng "loại thiên tài khiến người ta tức lộn ruột này tồn tại đối với đoàn đội nếu mà nói đến cùng sẽ là một kiểu giúp đỡ hay sẽ là kiểu khủng bố tinh thần."
Thế là khi hết thời gian, thứ được định ra để cho tham quan chính là mô hình lắp ráp máy bay.
Bộ phận cơ sở lý luận, người dẫn đội một mình hoàn thành không có vấn đề gì, nhưng lắp ráp là một công việc tinh vi lại còn dễ dàng gây ra sai lầm, đương nhiên là phải bắt mấy người trong tổ hạng mục khổ lực đến phối hợp rồi.
Thế là sau khi những tân sinh viên náo nức tiến hành tham quan cơ sở một lúc, lần đầu tiên bước vào phòng thí nghiệm dự lưu lắp ráp, trước hết đối diện với bốn học trưởng nghiên cứu sinh áo ca rô quần jean đầu ổ gà. Đám học trưởng bọn họ một là ngáp một cái hồn đi xa xôi, hai là loay hoay với thiết bị chẳng thèm quan tâm, ba là mắt quầng thâm buồn ngủ đến mức trực tiếp đập đầu xuống đầu gối, cuối cùng là ôm quyển sách với một mặt u buồn tổn thương.
Cục diện không hề giống như phòng thí nghiệm ở trường trung học gì đó, mà càng giống như cuộc thu dung của dân chạy nạn vậy.
Số lượng nữ sinh của khoa tự động hoá ít đến đáng thương, trong đội ngũ tham quan khoảng ba mươi người, cộng thêm Tống Vãn Chi thì tất cả chỉ có bốn nữ sinh.
Nhìn qua người bốn đàn anh nghiên cứu sinh, đó dường như là một loại hình thống nhất, chỉ có khác ở chỗ màu áo caro là đỏ lam đen lục, hai nữ sinh xếp sau vô cùng chấn động.
Chẳng lẽ, đây là trang phục của viện nghiên cứu sinh của hệ chúng ta sao?" Một người trong đó không xác định được mà hỏi.
"Không thể nào, vậy thì cũng quá xấu rồi." Một người khác cảm khái từ tận đáy lòng.
"Vậy vì sao thẳng nam trong khoa vật lý lại đều thích áo caro đến như vậy chứ?"
"Ừm, cũng có ngoại lệ..."
Hai nữ sinh trao đổi ánh mắt, tâm ý tương thông cùng nhau vụng trộm nghiêng người, liếc nhìn về hướng cuối hàng.
Xa xa ở ngoài cách đây hai ba mét, người nào đó một thân mặc áo sơ mi đen trắng rộng rãi hưu nhàn cùng với quần dài đen, trông còn ưu tú, gợi cảm hơn cả người mẫu đang uể oải tựa ở bên cạnh cửa, trò chuyện với thầy trực ban của phòng thí nghiệm.
Có điều, đột nhiên lúc bọn cô nhìn qua thì mới phát hiện, thế mà Giang Tứ cũng đang ngó chừng bên này.
Nói đúng hơn là ánh mắt của anh rơi vào phía trước bọn cô, trên người cô gái nào đó mặc váy dài thuần trắng buông thõng, bước đi có hơi vướng víu.
Ánh mắt bị chặn lại.
Giang Tứ lười biếng nâng tầm mắt, vừa bị người ta bắt gặp