Bữa tiệc của hai nhà xa lạ, đặc biệt là khi nghe Giang Tứ nói hệt như cục diện thân thiết nào đó khiến trong lòng Tống Vãn Chi vô cùng bài xích.
Nhưng Giang Tứ lại rất thản nhiên.
Vừa trong nhà ra, Tống Vãn Chi ngồi phía sau xe, Giang Tứ vốn nên đi cùng bà nội Nhậm và Giang Sùng lại quay người ngồi xuống cạnh cô.
Giang Sùng ngồi trong một chiếc xe khác ở bên cạnh khẽ nhíu mày nhìn sang, Giang Tứ lại bình thản ung dung khẽ dựa vào trong xe, hỏi lái xe: "Biết chạy đi đâu không."
Lái xe khó xử nói: "Ngài Giang bảo tôi đưa bạn học này về Đại học S."
"À, vậy anh cũng đưa tôi cùng về luôn đi."
Lái xe: "..."
Tống Vãn Chi xoắn xuýt nhíu mày, nhịn mấy giây, vẫn khẽ cúi người về phía Giang Tứ: "Giang Tứ, anh đừng quản tôi."
"Ai quản em?" Giang Tứ khoanh tay chống lên trên tay vịn, vội vàng không kịp chuẩn bị dựa vào trước mi mắt của cô, đè giọng nói xuống thật trầm: "Tôi giúp em nhiều lần như vậy, thế mà em lại không biết báo đáp?"
Tống Vãn Chi chần chờ: "Báo đáp thế nào?"
"Giúp tôi cùng đi đến bữa tiệc hồng môn này nào."
Tống Vãn Chi không xác định hỏi: "Tôi đi thì có làm được gì không?"
"Tôi dùng thế nào." Giang Tứ kéo giọng đến mức lười nhác: "Đó là việc của tôi, không cần em quan tâm."
Tống Vãn Chi trầm mặc, vẫn chậm rãi gật đầu.
Thật ra Giang Tứ không biết.
Chỉ cần anh mở lời bảo cô giúp đỡ, cho dù không có thi ân cầu báo nào cô nhất định cũng sẽ giúp anh.
Nhưng hối hận thường đến sớm hơn.
Khi xe tiến vào bãi đổ xe được đánh dấu riêng biệt "bãi đậu xe ngầm của nhà hàng xoay xx", Tống Vãn Chi còn chưa ý thức được cái gì. Mãi đến khi thang máy dưới tầng ngầm đưa bọn họ lên một tầng lầu đối với cô mà nói là cao đến mức khiến người ta nhíu mày. Sau đó, cửa thang máy mở ra… Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Dưới tấm thảm mềm mại, thứ trước tiên đập vào mắt cô là cả một mảng kính cao nghiêng dốc ra phía ngoài.
Bên ngoài cửa kính, nửa khu thành phố đập thẳng vào đáy mắt, những toà nhà thép cao như rừng cây được nhìn lõm xuống, xe cộ và bóng người ở mặt đất xa xa càng nhỏ bé hệt như kiến.
Người quản lý đưa bọn họ lên bước ra khỏi thang máy trước tiên, tao nhã lễ phép giới thiệu: "Cái hành lang hình tròn này là hành lang ngắm cảnh của chúng ta, khu ăn cơm thì ở phía sau, bên kia cũng là cảnh quan rộng mở 180 độ, chúng ta có thể vừa ăn cơm vừa ngắm trọn phong cảnh của cả thành phố..."
Giang Tứ là người cuối cùng đi ra khỏi thang máy ngoại trừ Tống Vãn Chi.
Anh thả chậm bước chân, không đợi được Tống Vãn Chi đi qua bên cạnh anh như bình thường. Giang Tứ đút tay vào túi ngừng bước chân dài, quay người lại, đã nhìn thấy cô gái mang gương mặt trắng bệch đứng ở cửa thang máy.
Giang Tứ hơi nhíu mày đi qua, trước tiên đưa tay muốn kéo cô ra khỏi thang máy.
Chỉ là còn chưa đụng được, đột nhiên đã thấy cô gái hoảng hốt, con ngươi co rụt, như phản xạ có điều kiện mà hất tay anh ra, còn lùi lại hai bước nữa.
Giang Tứ nhíu mày một cái, một tay đè lên nút mở cửa thang máy ở bên cạnh: "Em sao thế?"
"..."
Lúc này, Tống Vãn Chi mới chậm rãi tản ra tiêu điểm kinh sợ.
Cô hít một hơi thật sâu, nắm chặt đầu ngón tay, cúi đầu bước nhanh đi ra khỏi thang máy: "Xin... Xin lỗi."
Giang Tứ buông cánh tay xuống, không hề lên tiếng, híp mắt lại nhìn cô. Lại ngừng một hai giây, anh như có điều gì suy nghĩ mà quay người, liếc mắt ngoái nhìn cảnh tượng bên ngoài thang máy, trông về phía mảng kính lớn nghiêng ra không trung.
Tống Vãn Chi điều chỉnh lại hô hấp, đè xuống gương mặt vẫn còn hơi tái nhợt, ngẩng đầu: "Chúng ta đi qua đi, mấy người bọn chú sắp đi xa rồi đó…"
"Đợi đã." Giang Tứ thấp giọng gọi khiến cô dừng bước chân.
Tống Vãn Chi dừng lại.
Giang Tứ hất cằm với mặt kính kia: "Em sợ độ cao?"
Tống Vãn Chi trầm mặc.
Giang Tứ thấp mắt liếc nhìn cô, ánh mắt hơi sâu lại: "Không chỉ mỗi sợ độ cao, là bởi vì cái lần ngã bị thương trước kia sao?"
Bị Giang Tứ đoán được hoàn toàn, Tống Vãn Chi không hề phủ nhận, chỉ nhỏ giọng cãi lại: "Không có nghiêm trọng đến vậy."
"Cậy mạnh cái gì." Giang Tứ không vui kéo cổ tay cô: "Tôi đưa em về trường học."
"...?"
Tống Vãn Chi mơ hồ một chút, ngoái lại nhìn Giang Tứ, thấy dáng vẻ anh thật sự đè vào nút xuống thang muốn đưa cô đi, cô cuống quít kéo cánh tay Giang Tứ về: "Không được."
Giang Tứ dừng lại, cúi đầu liếc qua cánh tay vô thức bị cô gái nắm chặt, sau đó mới lười biếng chật vật nâng ánh mắt lên: "Sao lại không được."
"Chúng ta đã nói với chú Giang rồi mà, hơn nữa nếu anh đi bây giờ, như vậy chú và dì sẽ rất khó xử."
"Bọn họ chỉ khó xử mà thôi, nhiều nhất là ép tôi đến cửa xin lỗi mà thôi, còn em là có vết thương ở tâm lý đó. Cũng không biết phân nặng nhẹ sao?"
"Thật sự không có nghiêm trọng đến mức đó." Tống Vãn Chi sốt ruột đến mức vô thức nắm thật chặt cánh tay của Giang Tứ: "Chỉ cần tôi không nhìn về bên cạnh là được rồi."
Giang Tứ dò xét cô một lát: "Em chắc chứ?"
"Ừm!"
Thấy Tống Vãn Chi kiên trì, lúc này Giang Tứ mới buông.
Đi trên đường thẳng dài ba mét từ thang máy đến cửa, hai bên chính là chỉnh thể hành lang ngắm cảnh không trung hình tròn. May mà bên này chỉ có một mặt nhô ra, các bên khác vẫn dựa vào tường. Có điều dù là như vậy nhưng Giang Tứ cũng thấy rõ ràng ngón tay ép bên người của bạn nhỏ bị đè ép đến mức run rẩy, độ dính của bức tường gần như sắp dán cô vào tường thành đoá sơn chi.
Giang Tứ nhìn thấy vừa đau lòng vừa buồn cười.
Anh không hề chậm rãi đi theo sau lưng cô nữa mà tiến lên hai bước, đi bên cạnh cô, sau đó cúi người kéo lấy cánh tay của cô gái khoác lên trên cánh tay mình: "Sao em cứ một mực khoe khoang như thế?"
Tống Vãn Chi vừa ngẩng đầu, muốn nói gì đó nhưng lại bị anh ngăn trở về, cứng lại hai giây, cô nhận mệnh siết chặt cánh tay của anh cách một lớp quần áo hơi mỏng: "Cao như vậy, người bình thường đi lên cũng sẽ sợ hãi."
"Người bình thường sợ hãi cũng sẽ không giống em." Giang Tứ muốn dùng một bàn tay khác phủ lên ngón tay lạnh băng của cô, nhưng bị lý trí gọi lại: "Tay cũng đều bị doạ lạnh hệt như khối băng rồi."
"..."
Tống Vãn Chi nói không lại anh, cũng không dám phân tán sự chú ý, còn cẩn thận nhìn chằm chằm vào đường cong phía trước, luôn luôn khiến cô chỉ có thể nhìn được hành lang trong suốt trên cao. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Giang Tứ cũng phát hiện, trầm thấp dựa đến: "Em càng chú ý đến nó sẽ càng căng thẳng, càng sợ hãi thôi."
"Tôi không có cách nào không chú ý cả." Tống Vãn Chi nhỏ giọng: "Nơi này chẳng có thứ gì có thể chuyển sự chú ý được cả."
Giang Tứ xì khẽ: "Trong mắt em, tôi đến mức độ trong suốt rồi à?"
"?"
Tống Vãn Chi mờ mịt ngoái nhìn, chỉ có điều vừa mới chuyển một nửa, cô liền thoáng thấy không trung quang đãng gần trong tầm tay được bóng dáng Giang Tứ ngăn ở bên ngoài. Tống Vãn Chi xoay một cái quay mặt trở về.
Giang Tứ mỉm cười thở dài, thẳng người trở về: "Được thôi, từ từ chữa."
Vừa mới nói xong, bóng dáng của một cô gái choàng khăn quàng cổ xuất hiện ở chỗ ngoặt sau vòng tròn ở phía trước bọn họ.
Giang Tứ dừng lại, Tống Vãn Chi cũng dừng lại theo, cô căng thẳng không hiểu nâng tầm mắt.
"Mẹ." Giang Tứ hỏi: "Sao mẹ cũng đến đây rồi?"
"Mẹ nghe bố con nói con dẫn một người bạn đến. Các con mãi chẳng đến nên mẹ đến xem tình huống." Vương Uyển Thanh nhàn nhạt buông ánh mắt rơi vào cánh tay Tống Vãn Chi khoác lấy Giang Tứ.
"Bạn nhỏ sợ độ cao nên đi chậm." Giang Tứ đè lại cánh tay muốn rút về của Tống Vãn Chi, anh cười nói: "Mẹ qua đó trước đi, đợi chút nữa bọn con lại đến."
Dường như vẻ mặt Vương Uyển Thanh có hơi bất ngờ: "Có lẽ, con nên giới thiệu với mẹ một chút, bạn nhỏ của con?"
Giang Tứ nghe thấy thì cúi đầu cười một tiếng.
Trước khi Tống Vãn Chi nghẹn đỏ mặt muốn giải thích, anh nhịn xuống tâm tư muốn trêu chọc cô, nâng tầm mắt lên: "Không phải bạn nhỏ của con, mẹ không nghe bà nội con giới thiệu hay sao."
"Mẹ cho rằng con có bổ sung thêm gì đó." Vương Uyển Thanh như có thâm ý liếc sang Giang Tứ, sau đó bà chuyển hướng nhìn sang Tống Vãn Chi: "Dì là mẹ của Giang Tứ, nghe nói cháu cũng là sinh viên của Đại học S?"
"Chào dì ạ, cháu là sinh viên năm nhất của Đại học S năm nay." Tống Vãn Chi cúi đầu với Vương Uyển Thanh.
"Quả nhiên là một bạn nhỏ rất lễ pháp, đáng tiếc biết người nên không quen, còn chọn sai trường học." Vương Uyển Thanh cười nhạt một tiếng.
"?" Tống Vãn Chi nghe thấy thì mông lung.
Giang Tứ khẽ tặc lưỡi một cái, lưỡng lự cúi đầu giải thích với Tống Vãn Chi: "Mẹ là giáo sư môn Đại số học của Đại học F, dưới cái nhìn của bà, tất cả hạt giống tốt hẳn là phải nên đến Đại học F của bọn họ."
Tống Vãn Chi giật mình.
Giang Tứ thẳng người lại: "Mẹ cũng đừng hỏi mấy chuyện này, cô ấy thật sự sợ độ cao."
"Được thôi, vậy mẹ về bàn trước nhé?"
"Vâng."
Đợi bóng dáng của Vương Uyển Thanh đi vào điểm mù trong tầm mắt, lúc này Tống Vãn Chi mới buông ánh mắt, khẽ hỏi Giang Tứ: "Dì là giáo sư của Đại học F, sao anh lại thi vào Đại học S?"
"Hả, trước khi điền bảng nguyện vọng tôi đã rút thăm và Đại học S đã thắng hai ván trên ba." Giang Tứ thuận miệng trêu đùa cô. Tống Vãn Chi cắn môi dưới.
Giang Tứ phát giác được gì đó, buông mắt một cái, như cười như không hỏi: "Em không tin?"
"Anh đang gạt người."
Giang Tứ nhíu mày: "Làm sao em biết?"
"Chính là... Biết thôi."
Cũng chính bởi vì cái ngày cô biết rõ đó, đó cũng là lần đầu tiên cô lấy dũng khí nói với anh câu nói đầu tiên, sau đó nhận được câu cầu mong được anh viết xuống một cách hững hờ kia.
Núi cao nước xa, hẹn gặp lại ở Đại học S.
Cô mới trèo non lội suối đến gặp lại anh một lần.
Tầm mắt cuối hành lang sáng tỏ thông suốt.
Với đường cắt quầy bar, phòng ăn nửa vòng tròn rơi hết vào tầm mắt.
Đi qua trước, Tống Vãn Chi chủ động buông lỏng ra cánh tay của Giang Tứ ra.
Giang Tứ đưa mắt nhìn cô.
Mặc dù người này không có mở miệng, nhưng chẳng biết sao Tống Vãn Chi lại như đọc hiểu được biểu cảm cười nhưng thật sự giống như hơi khó chịu kia của anh, cô do dự một chút, nghiêng môi nhẹ giọng giải thích: "Anh là đến ra mắt đó, chú sẽ tức giận."
"Anh trai em gái khoác tay giúp đỡ lẫn nhau mà thôi, ông tức cái gì?"
"..."
Tống Vãn Chi biết hành vi phóng túng nhất quán của Giang Tứ nhưng vẫn không thể nào quen được những lời nói cợt nhả mà anh nói với cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Thế là cô thoáng bước nhanh, cũng muốn