Tháng thi sắp kết thúc, nhiều chuyên ngành đã kết thúc nhiệm vụ học kỳ trước thời hạn, lần lượt nghỉ về nhà.
Lượng sinh viên trong khuôn viên trường Đại học S cũng ít hơn một nửa so với ngày xưa, điều này cũng có thể được nhìn thấy trong canteen.
Trong canteen số sáu, sinh viên còn chưa đến một phần ba ngày thường, Vương Ý Huyên thở dài để chén xuống, nằm trực tiếp lên bàn: “Chỉ cần chọn đúng chuyên ngành là khoẻ rồi, cuối năm đều phải thi thật mệt mỏi… Vì sao bên họ về nhà sớm ba ngày mà bên chuyên ngành tụi mình còn một môn chưa thì vậy trời!?”
“Ừm.” Mặt Hình Thư không thay đổi, gật gật đầu.
Vương Ý Huyên xoa xoa mặt: “Hiếm khi anh Thư đồng ý với tớ nha.”
Hình Thư: “Hiển nhiên đây là vấn đề của cậu.”
“...”
Vương Ý Huyên cũng không trông cậy vào việc có thể được hời từ chỗ Hình Thư nên ai oán quay đầu, đập mặt lên vai Khang Tiệp ngồi bên cạnh: “Chị Khang, cậu xem gì đó, lúc này rồi mà còn cười vui vẻ như vậy nữa hả?”
“À, không có gì cả.” Khang Tiệp cười tủm tỉm: “Là tin đồn cậu cả nhà họ Giang đính hôn chiếm lĩnh toàn bộ mặt báo trong thành phố P mà thôi.”
“…?”
Vừa dứt lời, ba người còn lại trên bàn đồng thời dừng lại, rồi nhìn kĩ.
Vương Ý Huyên vui vẻ đầu tiên: “Mau mau gửi tớ coi với! Không ngờ luôn á, không ngờ bản thân có thể tận mắt nhìn thấy bạn cùng phòng Đại học của mình vinh dự đăng trên trang tin tức giải trí, điều này cũng đủ để tớ khoe khoang cả đời rồi.”
“Cậu bớt gây hoạ cho Chi Chi đi.” Khang Tiệp thuận tay chuyển tiếp vào nhóm sau đó cười tủm tỉm nâng cằm nhìn cô gái ngồi đối diện mình: “Cậu cả Giang giấu Chi Chi rất kĩ, trong scandal cũng chỉ nói Giang Tứ muốn đính hôn với bạn gái bí ẩn chứ không nhắc tới tên tuổi thông tin gì hết.”
Vương Ý Huyên nhanh chóng lướt xem toàn bộ bài viết: “Hay da, cái này tốn không ít tiền đâu đấy.”
“Ngàn vàng khó mua nụ cười của hồng nhan, cậu thì biết gì chứ.”
“Chậc chậc chậc.”
Bây giờ Tống Vãn Chi đã miễn dịch với sự trêu chọc của hai người này rồi, bị đùa giỡn trực diện như thế này thì mặt không đỏ tim cũng không loạn.
Giống như cô không nghe thấy, vừa yên lặng húp canh vừa nhẹ giọng nhắc nhở: “Hôm nay canh cá của canteen số sáu hơi nguội, tanh quá.”
“À, đúng rồi.” Vương Ý Huyên vội vàng bưng chen canh trong khay lên: “Suýt thì quên cục cưng của chị rồi.”
Khang Tiệp không ham ăn như cô ấy, tự nhiên sẽ không bị ai kia đánh trống lảng cho qua chuyện: “Chi Chi, khi nào làm lễ đây, cậu định tổ chức ở đâu?”
“Địa điểm thì chưa chọn được, còn thời gian thì chắc khoảng cuối tháng chạp, trước năm mới…” Tống Vãn Chi nói được một nửa, đuôi mắt rũ xuống, trầm mặc vài giây sau cô mới nhẹ giọng hỏi: “Chị Khang, cậu có thấy chuyện này quá nhanh không?” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Khang Tiệp cười nói: “Đối với người bình thường mà nói thì hơi nhanh thật nhưng bạn trai cậu là Giang Tứ mà, cả Đại học S này, à không, là toàn bộ thành phố P này mới đúng, ai mà không biết tính tình cậu cả kia khác một trời một vực với đầu óc thiên phú chứ, người ưu tú xuất chúng khác hẳn người thường, là lãng uyển* hiếm thấy.”
*Lãng là rộng rãi sáng sủa, Uyển là vườn. Hình như nằm trong Hồng Lâu Mộng thập tứ khúc, nói chung
Tống Vãn Chi nghe thế thì mỉm cười: “Không phải cụm từ này đang nói tới Lâm Đại Ngọc à.”
“Tiếp thu ý chính đi.” Khang Tiệp cúi đầu ăn hai miếng, nhai nuốt xuống rồi mới nói: “Chỉ có điều, lần này hai người đính hôn, tớ cảm thấy Giang Tứ hơi vội vàng.”
Tống Vãn Chi trầm mặc.
“Đặc biệt là mấy cái tin báo lá cải này.” Khang Tiệp lắc lắc điện thoại nói: “Bình thường mà nói, nhà họ Giang có thể ngăn chặn tin tức triệt để nhất, ít nhất sẽ không để như bây giờ, đừng nói là trong giới ngay cả thành phố P, phàm là có quen biết với nhà họ Giang thì ai cũng biết việc Giang Tứ sắp đính hôn hết.”
Tống Vãn Chi nhíu mày: “Tin này có phô trương lắm không?”
“Đặc biệt hơn nữa này, mấy người bạn trong vòng bạn bè của tớ đều chạy tới hỏi thăm, hỏi tớ là cô bạn gái kia do Giang Tứ đi mượn không, bắt buộc trước cuối năm phải có không nữa?” Cô ấy nói tiếp: “Cho nên nếu cậu không ngại thì ngẫm lại thử xem, gần đây cậu có làm chuyện gì khiến cậu cả Giang không có cảm giác an toàn không?”
“Không có, tớ nghĩ kĩ lắm rồi.” Tống Vãn Chi nghiêm túc nói: “Tớ cũng cảm thấy ngày đó anh ấy ngỏ lời đính hôn với tớ… Tóm lại là cảm xúc và trạng thái anh ấy đều lạ lạ. Với cả, anh ấy còn về nhà một chuyến nhưng tớ hỏi thì anh ấy không nói gì cả.”
Khang Tiệp suy nghĩ một hồi lâu, thở dài lắc đầu: “Thôi quên đi, với IQ hơn một trăm năm mươi kia, nếu Giang tứ muốn giấu thì chúng ta cũng không đoán nổi. Cũng may nhiều nhất Giang Tứ cũng chỉ lừa gạt tấm lòng thôi… Còn tấm thân này, cố bảo vệ cho tốt, mà bảo vệ không được thì cũng không sao, dù sao ngủ với người ta cũng không lỗ, còn trái tim, mất thì mất cho luôn, không sao không sao.”
“Chị Khang.” Tống Vãn Chi bất đắc dĩ nhìn cô ấy.
“Ha ha, đùa đùa thôi.” Cô ấy ghé sát cô, nói: “Không phải chỉ là đính hôn thôi sao, tính huống tệ nhất là cậu thay lòng đổi dạ, trước khi kết hôn đá anh ấy rồi chạy là được…”
“Chạy đi đâu?”
Bịch một tiếng, tiếng của khay thức ăn đặt xuống bàn che mất giọng nói cười như không cười của ai đó.
Hai cô gái đều cứng đờ rồi quay sang nhìn chỗ trống bên cạnh cô.
Trên chiếc ghế trong canteen, Giang Tứ đang cong đôi chân dài rồi lười nhác dựa lên ghế. Nói thì nói đi, còn cố tình tự nhiên kê lên lưng ghế Tống Vãn Chi.
Khang Tiệp chậm rãi nở nụ cười, thẳng người lại rồi cố kéo dài khoảng cách nhất: “Chạy, chạy… Tất nhiên là chạy tới nhà học trưởng Giang Tứ rồi.”
Giang Tứ nhìn lại, dừng lại trên người cô gái đang cố gắng cúi đầu giả vờ nghiêm túc ăn cơm: “Nhưng khi nãy tôi vừa nghe thấy, Chi Tử muốn thay lòng đổi dạ?”
Xém tí nữa Tống Vãn Chi nghẹn canh cá, nghẹn hai giây, cô nuốt canh cá rồi mới nói: “Em không nói vậy.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
“À.” Giang Tứ đẩy khay cơm sang bên cạnh, tay kia chống cằm, nghiêng người nhìn chằm chằm cô gái: “Nói như vậy kẻ đầu sỏ xúi giục cô vợ chưa cưới của anh là người khác?”
“…”
Khang Tiệp ngồi đối diện cô chớp mắt vô tội.
Mà bên cạnh cô, tầm mắt người nào đó mạnh mẽ như muốn thiêu cô luôn.
Tống Vãn Chi khẽ thở dài, cúi đầu nói: “Được rồi, em nói.”
Bàn tay Khang Tiệp làm hình trái tim đụng đụng tay Tống Vãn Chi dưới gầm bàn.
Ngón tay Giang Tứ ngứa ngáy, anh muốn làm gì đó, nhất là khi nhìn thấy Chi Chi ngoan ngoãn cúi đầu, muốn bắt nạt thì bắt nạt thoả thích nhưng dù sao đây cũng là nơi công cộng, còn có ba cái bóng đèn* sáng trưng như vậy.
*Giống như kỳ đà cả mũi, nó chỉ những người “vô tình” xen giữa đôi tình nhân.
… Người nào đó còn quên mất ai là người không mời mà đến.
Giang Tứ thở dài, quay lại: “Thôi, lần đầu vi phạm thì cho qua.”
Tống Vãn Chi ngạc nhiên, giương mắt nhìn anh.
Tay anh đang cầm đũa chợt dừng lại, giọng điệu tự nhiên bình tĩnh: “Có phải lúc này Chi Tử nên nói một câu, cảm ơn anh hai không?”
Tống Vãn Chi: “…”
Đúng là cô không nên tin cái con người xấu xa này mới phải, hừ.
Ba cái bóng đèn nghe vậy cũng buồn cười.
Vương Ý Huyên thô thiển phán đoán vẻ mặt của Giang Tứ lúc này rồi mới to gan dứt khoát mở miệng hỏi: “Học trưởng Giang, anh có biết tin tức đính hôn của hai người bị đăng báo không?”
Giang Tứ không ngước mắt lên: “Không đề cập đến thông tin của Chi Tử là được.”
“Vậy cũng được.” Vương Ý Huyên gật đầu: “Chỉ là tôi thấy nhà báo nhỏ đều nói gì mà, sau khi hai người đính hôn sẽ đi du học Đại học M ở nước ngoài, còn nói gì mà sẽ định cư ở nước ngoài, không bao giờ về nước nữa, ai mà đi đồn mấy tin này thế không biết?”
“?”
Tống Vãn Chi ngạc nhiên đang muốn hỏi kĩ.
“Là tôi đưa tin.” Giang Tứ đã mở miệng.
Tống Vãn Chi kinh ngạc quay trở lại: “Anh nói sao?”
“Ừm.” Giang Tứ nhìn lại cô: “Là lừa bọn họ thôi nhưng phải giữ bí mật cho nên không thể truyền ra ngoài.”
Tống Vãn Chi nghi hoặc nói: “Lừa ai?”
“Chi Tử đoán đi..”