Quá trình của lễ đính hôn khá đơn giản, quan trọng nhất là nghi lễ trao nhẫn.
Không giống như lễ cưới, nhẫn đính hôn sẽ không khoa trương chói loá, chỉ là chiếc nhẫn tròn mặt trơn thôi. Nhẫn là do Nguyên Hạo lấy… khoảng cách bục làm lễ đến chỗ khách khứa không gần mấy, Nguyên Hạo chạy một mạch mới chen vào hàng vệ sĩ rồi lên trên bục.
Giang Tứ chìa tay ra, Nguyên Hạo sờ túi áo trái phải, sờ túi quần trái phải thêm lần nữa rồi hoảng sợ nhìn hai người: “Ui chết, nhẫn đâu rồi á.”
“?”
Tống Vãn Chi cả kinh, quay mặt lại.
Cô còn chưa mở miệng, Giang Tứ đã cười như không cười mà hừ nhẹ một tiếng: “Nhẫn mất thì tôi cũng ném cậu xuống biển cho cá ăn.”
Biểu cảm trên mặt Nguyên Hạo chuyển thành mặt ai oán: “Cái đồ trọng sắc khinh bạn*, chỉ được chừng đó!”
* Trọng sắc khinh bạn là câu nói vui của nhiều người khi nhắc đến những người có người yêu rồi quên hẳn bạn bè.
Giang Tứ: “Bớt nói nhảm đi.”
Lúc này Tống Vãn Chi mới hiểu, bất đắc dĩ nhìn hai cái con người ấu trĩ cạn lời này, đúng là vật họp theo loài* mà.
* “Vật họp theo loài, người phân theo nhóm” có nguồn gốc từ câu “Phương dĩ loại tụ, vật dĩ quần phân” trong “Chu Dịch. Hệ từ thượng”. Câu nói có ý rằng những thứ cùng loại thường tụ về cùng một chỗ. Hiện nay, khi đọc câu này, người ta lại thường liên tưởng tới việc người xấu với người xấu sẽ đi cùng nhau.
Cuối cùng Nguyên Hạo cũng lấy hai chiếc hộp màu đen có buộc dây nhung màu đỏ ra.
Anh ấy mở nắp hộp ra, đưa cho hai người: “Đàn em Vãn Chi này, tên choá má vì hai chiếc nhẫn này mà hành hạ thợ kim hoàn một tuần, thiếu chút nữa còn làm cho người ta hộc máu bị thương. Một tuần là cậu ấy lộ bộ mặt thật rồi, em nhớ cẩn thận đấy.”
Nguyên Hạo ám chỉ, đương nhiên là cô nghe hiểu.
Mà lúc này cô cũng không để ý tới anh, cô bị kiểu dáng quyến rũ của hai chiếc nhẫn kia hớp hồn rồi… đó là hai chiếc nhẫn đôi có hình dạng gần giống vòng mây, chỉ khác là một chiếc có bụi gai còn một chiếc là hình hoa sơn chi.
Trên đỉnh của hai cây hoa có có đính những viên kim cương nhỏ.
Giang Tứ nhìn thấy cô nhìn ngắm đến mức xuất thần, không khỏi cười nói: “Thích không?”
“Thích ạ.” Tống Vãn Chi không do dự nói, cô nhìn anh với đôi mắt sáng lấp lánh: “Em thích lắm.”
Mặt Nguyên Hạo chua lè, anh ấy nói: “Tất nhiên là thích rồi, mấy năm nay anh Tứ…”
“Đi lấy hoa đi.” Giang Tứ lấy nhẫn rồi nói: “Biến đi.”
“Anh em nhiều năm nay, ngay cả vụn kim cương tôi cũng không ăn chặn, hôm nay tôi nhìn rõ mặt cậu rồi!” Nói xong, Nguyên Hạo u oán xuống bục. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Tống Vãn Chi cố nín cười, đôi mắt cong cong: “Cảm ơn anh Nguyên nha.”
“Ời!”
Nguyên Hạo đồng ý rồi đứng dưới trêu chọc Giang Tứ: “Cậu nhìn mà học hỏi vợ cậu cách làm người đi!”
Tức khắc hai má Tống Vãn Chi đỏ bừng.
Mà Giang Tứ nghe thấy tiếng “anh Nguyên” kia thì mặt mày cũng nhăn nhó, không chấp Nguyên Hạo nữa mà quay lại nheo mắt nhìn em bé nhà mình: “Anh Nguyên? Sao chưa giờ nghe em kêu anh Tứ thế?”
Tống Vãn Chi giả vờ không nghe thấy: “Tất cả mọi người đều đang chờ đấy, chúng ta làm mau mau thôi.”
“…”
Mắt Giang Tứ giật giật.
Anh nhớ lại gì đó, đôi mắt hoa đào hơi cong lên rồi che giấu ý cười giống như băng lạnh lùng xuống. Rồi anh như vô tình liếc qua chỗ xa xa dưới bục sau đó quay mắt lại.
Anh đưa một chiếc nhẫn cho Tống Vãn Chi.
Tống Vãn Chi ngơ ra: “Em tự đeo hả?”
Giang Tứ dừng lại, không nhịn được mà cúi đầu nói thấp: “Thông cảm cho em là em bé không hiểu chuyện đấy, để anh hai dạy em, em đeo chiếc này cho anh.”
Tống Vãn Chi: “…!”
Cô đỏ mặt cầm nhẫn: “Nhưng cái này là hình hoa sơn chi.”
“Đương nhiên là em đeo cho anh, anh đeo cho em rồi.” Giang Tứ cúi người xuống: “Nếu không thì gọi là nhẫn đính hôn làm gì?”
“…À.”
Cuối cùng quá trình đính hôn cũng kết thúc trong tiếng vỗ tay đầy ẩn ý của Giang Tứ và khuôn mặt đỏ ửng của Chi Tử.
Sau buổi lễ, lẽ ra Giang Tứ và Tống Vãn Chi phải tới từng bàn chung vui với khách khứa nhưng Giang Tứ không cho, anh bảo em bé của anh trở về.
“Đêm nay không cần em tiễn khách khứa đâu.” Giang Tứ thấp giọng bên tai cô: “Lên lầu nghỉ ngơi đi, anh đã nói bên bố mẹ rồi.”
Tống Vãn Chi nhìn anh: “Vì sao thế?”
“Nhiều người, lộn xộn, anh sợ không nhìn thấy em.” Giang Tứ dừng lại, cười rời rạc: “Ngộ nhỡ có người thừa dịp anh không chú ý tới mà chuốc rượu cho Chi Tử, cuối cùng anh đây phải ôm một đoá Sơn Chi say rượu về, và lỡ anh không kiềm chế thú tính mà chiếm tiện nghi của em thì sao?”
Tống Vãn Chi: “…Giang Tứ anh lại bắt đầu không biết xấu hổ nữa rồi.”
Giang Tứ nghe vậy thì bật cười khàn khàn, nhờ có lẵng hoa hồng trắng che khuất, anh mới ôm lấy cô gái rồi ép cô trốn về phía sau, thành ra cũng khó tránh bị anh hôn đủ chỗ.
Cuối cùng cô cũng không chịu “tập kích” của anh nổi nên xách váy trắng và trốn lên lầu.
Giang Tứ dừng ở đầu cầu thang nhìn theo bóng dáng cô gái khuất dần từ góc lầu hai sau đó mới xoay người trở về.
Đội trưởng vệ sĩ nói chuyện với Giang Tứ lúc trước bước chân tới rồi dừng lại bên cạnh anh, nói: “Tiên sinh Giang, thật sự không cần nói rõ với tất cả nhân viên an ninh sao?”
“Không được.” Biểu cảm Giang Tứ lười nhác nhàn nhạt sờ hộp thuốc lá trên bàn bên cạnh, nhìn tản mạn như thường: “Nhiều người khó tránh khỏi lọt tiếng gió.”
“Xin ngài tin tưởng tính chuyên nghiệp của chúng tôi.”
“Xin lỗi, tôi không tin được.” Giang Tứ nhấc đuôi mắt lên, ánh mắt hơi nóng nảy: “Bỏ lỡ cơ hội này, anh muốn tôi phòng trộm đêm đêm sao? Hay là muốn tôi luôn luôn lo lắng, cho dù cô ấy đi bên đường hoặc trong trung tâm mua sắm, một người đội mũ cúi đầu đi ngang qua đều có thể dễ dàng uy hiếp đến tính mạng của cô ấy?”
“…”
Anh vệ sĩ á khẩu không nói nên lời.
Im lặng một lúc lâu, anh vệ sĩ mới cúi đầu: “Thật xin lỗi, tiên sinh Giang, là tôi mạo muội. Nhưng tôi thực sự lo lắng về sự an toàn của ngài.”
Giang Tứ “Xuỳ” cười khẽ, nửa vui đùa cắn điếu thuốc, giơ bàn tay đeo nhẫn sơn chi lên: “Nhẫn đính hôn của tôi mới đeo, cũng chưa nắm tay vị hôn thê cho đã… Cậu còn lo hơn tôi chắc?”
Vệ sĩ cũng cúi đầu nở nụ cười nhưng một giây sau đã nghiêm túc lại: “Ngài chắc chắn, người kia thật sự sẽ động thủ sao?”
“Đây là cơ hội cuối cùng của ông ta.” Anh nói tiếp: “Ít nhất là tôi đã làm cho ông ta nghĩ như vậy. Nhất định ông ta rất rõ ràng, nên tôi và Chi Tử định cư ở nước ngoài vậy thì cả đời ông ta cũng không thể gặp lại cô ấy.”
Đội trưởng vệ sĩ nhíu mày: “Nhưng ngài sẽ không cho ông ta bất kì cơ hội nào để làm tổn thương tiểu thư Tống.”
“Cho nên tôi sẽ đánh cuộc ông ta sẽ không rút lui.” Giang Tứ nhìn lại: “Bà ngoại và mẹ Chi Tử cũng mời lên lầu hết chưa?” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
“Dạ rồi.”
“Được, đêm nay phải vất vả cho cậu rồi.”
“Ngài khách khí, bảo vệ tiên sinh Giang là bổn phận của tôi.”
“…”
Trong phòng khách khứa có người chào hỏi với Giang Tứ.
Anh cũng giơ tay chào một cái, cũng không niềm nở lắm rồi đứng dậy, ném hộp thuốc lại