Ngân Hà Rơi Xuống

Chương 9:


trước sau

Tống Vãn Chi có hơi mệt mỏi, nhưng vẫn chống lên giường ở dưới thân đi rửa mặt thay quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài.
 
Cô băng qua sân trường phần lớn là bóng cây và tiếng ve, cuối cùng cũng đến được cái quán cà phê ngoài trường học kia vào lúc 2:50. Chiều thứ bảy sau khai giảng, quán cà phê rất đông người, hơn một nửa là sinh viên của Đại học S.
 
Tống Vãn Chi cũng không đặt chú ý lên người họ.
 
Cô dừng ở trước cửa, ánh mắt có chút kháng cự nhìn qua cạnh cửa sổ cách đó không xa. Ở cái bàn đã được sớm đặt trước, bấy giờ đã có một người đàn ông mang giày Tây, mặc Âu phục cắt may vừa vặn tôn lên dáng cao lớn của ông ta. Cà vạt, áo sơ mi, khuy măng sét, quần Tây, mỗi một tấc đều vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, lộ ra cảm giác sang quý, xa cách.
 
Buổi chiều tĩnh mịch, khúc đàn violin quyến luyến, ánh nắng ấm áp khiến quán cà phê càng thêm tinh tế và tao nhã, nhưng Tống Vãn Chi nhìn cái bóng lưng của người đàn ông xa lạ có gặp bao nhiêu lần cũng không quên được, trước mắt lại chồng lên một bức tranh rất nhiều năm về trước:
 
Lúc đó là chạng vạng tối ầm ĩ, tiếng mắng chửi ồn ào, chật chội lờ mờ, một giếng nước rỉ sét cũ nát đứng thẳng dưới lầu của một toà nhà dân cư đông đúc và đổ nát, bên cạnh chậu nước nhồi đầy quần áo, người phụ nữ cúi dáng người gầy gò nghiêng mặt, xoa xoa đôi bàn tay bị nước lạnh ngâm đến mức da tay nứt nẻ, sưng đỏ.
 
Cũng đúng.
 
Cho dù người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp, dễ nhìn, cuộc sống như vậy làm sao có thể giữ lại được người đàn ông ích kỷ đầy dã tâm được?
 
Tống Vãn Chi không có tâm trạng gì, rũ mắt, đeo ba lô chậm rãi đi qua.
 
Cô im lặng ngồi xuống đối diện ông ta. Nhân viên phục vụ của quán cà phê bưng lên cà phê đã đặt trước, Tống Vãn Chi khẽ gật đầu rồi nói cảm ơn, nhưng lại không nói với người đàn ông phía đối diện dù chỉ là một lời.
 
Tống Dục Kiệt đã luyện thành thói quen, trên sắc mặt thậm chí còn không nhìn ra được bất kì cảm xúc không vui vì bị mạo phạm nào.
 
Ông ta chỉ gấp laptop lại, vừa khuấy thìa cà phê, vừa không nhanh không chậm hỏi: “Các con bắt đầu đi học rồi à?”
 
“Không có.”
 
“Đã một tuần rồi mà vẫn còn chưa bắt đầu, khai giảng có nhiều hoạt động lắm sao?”
 
“Ừm.”
 
“So với chúng ta năm đó, quả nhiên cuộc sống Đại học hiện tại vẫn đặc sắc hơn nhỉ?”
 
“...”
 
Cô cảm thấy không cần phải trả lời, Tống Vãn Chi chỉ im lặng lấy sách vở từ trong balo ra, mở ra từng quyển đặt ngay ngắn.
 
Từ lần đầu tiên gặp mặt Tống Dục Kiệt ở đây cô đã làm thế này. Dù sao, ông ta cũng chỉ yêu cầu gặp mặt và nói chuyện. Hơn nữa, từ nhỏ cô đã đi theo Lư Nhã bôn ba bên ngoài nên đã sớm dưỡng thành năng lực có thể học trong bất kỳ hoàn cảnh ồn ào nào, dù sao ông ta cũng chẳng có tư cách gì để mà bất mãn cả. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 

Hai tháng sau cùng nữa mà thôi, đợi nhận xong tiền nuôi dưỡng trước khi thành niên thì sau này cũng không cần phải gặp nhau nữa.
 
“Con bắt đầu chuẩn bị bài à?”
 
“Ôn tập.”
 
“Sách vi tích phân, hẳn là nội dung của học kỳ năm nhất Đại học nhỉ. Con tự học trước à?”
 
“Ừm.”
 
Trong lúc cô gái trả lời thì đã trải xong giấy tập, lật ra sách bài tập trước đây rồi chậm rãi viết. Ánh sáng rọi qua cửa sổ, chiếu lên cổ tay nhỏ bé của cô khiến nó trong suốt giống hệt như ngọc.
 
Còn cô thì yên tĩnh buông hàng mi đen, nó chỉ khẽ run lên mỗi khi kết thúc một từ, giống như hồ điệp nhẹ nhàng rung cánh mỏng bên trong bức tranh có cảm giác như lúc nào cũng có thể bay đi.
 
Tống Dục Kiệt im ắng nhìn cô làm bài tập, đợi đến khi cô sắp giải xong cái đề thứ nhất.
 
Chữ viết trên giấy xinh đẹp tinh tế, đều đặn không nhanh không chậm mà chảy xuống từ ngòi bút, khiến người ta trông thấy thì lòng cũng trở nên vô cùng yên tĩnh.
 
“Bố từng nghe mẹ con nói, thành tích học tập của con vẫn luôn ưu tú.” Tống Dục Kiệt nhấp một ngụm cà phê, dịu giọng nói: “Nhưng biết con đến thành phố B, lên Đại học S, bố vẫn còn bất ngờ lắm.”
 
Bỗng nhiên ngòi bút ngừng lại.
 
Sau khi ngồi xuống, đây là lần đầu tiên Tống Vãn Chi có cảm xúc rõ ràng. Cô cau mày nhướng mắt, trong con ngươi màu nhạt lạnh lẽo như mưa: “Bất ngờ vì điều gì?”
 
“Bố cho rằng con không muốn đến thành phố P, cũng sẽ càng không muốn thi vào trường cũ của bố.”
 
Sườn mặt dưới ánh sáng của cô gái phảng phất như được dát lên một lớp tái nhợt yếu ớt.
 
Sau vài giây cô mới rũ mắt xuống, đôi môi màu nhạt khẽ cong lên một cái, nói một câu đùa hiếm gặp: “Ông suy nghĩ nhiều rồi.”
 
“Vậy sao?”
 
“Tôi chọn Đại học S không liên quan gì đến ông cả.”
 
“Nếu là như vậy thì Đại học F kia cũng là Đại học tốt nhất, vì sao con không chọn nó chứ?”
 
“Tôi nói.” Tống Vãn Chi siết chặt bút: “Không liên quan gì đến ông.”

 
“...”
 
Giữa lúc Tống Dục Kiệt trầm mặt một mặt không biết nên thoả hiệp hay là nhượng bộ, bầu không khí căng cứng lại thả lỏng thêm một lần nữa.
 
Đề thứ hai yêu cầu cần tính toán, sau khi Tống Vãn Chi tức giận thở ra, liền nghiêng người đi lấy ra giấy để tính mà cô đã chuẩn bị từ trước. Chỉ là vẫn chưa hoàn toàn sờ được giấy mà cô ngoài ý muốn lại chạm vào một vật kim loại tròn lạnh ở đáy túi.
 
Tống Vãn Chi run lên, khẽ động ngón tay lấy nó ra.
 
Thế là, vật hình cây đã trông thấy ánh sáng.
 
Một thứ vô cùng lạ lẫm nhưng lại khá quen mắt, là cây bút máy màu vàng đen.
 
Trong lúc cô nhớ lại cây bút máy này có từ lúc nào, thuộc về ai thì lập tức vội vàng nhét về trong balo, gương mặt như tuyết trắng của Tống Vãn Chi từ phiền muộn nhuộm lên một tầng đỏ ửng thẹn thùng với tốc độ cực kỳ rõ ràng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Sao cô lại... quên trả cho Giang Tứ chứ?
 
Hai ý niệm “có phải là Giang Tứ cũng quên hay không” và “có khi nào Giang Tứ cho rằng cô cố ý” thay đổi luôn phiên với nhau trong đầu cô, bên ngoài màu đỏ trên mặt Tống Vãn Chi càng ngày càng đậm.
 
Cô xấu hổ đến mức muốn tìm một cái khe hở để chui vào, tốt nhất là chui vào cả một đời này, không cần phải ra nữa.
 
Cũng có thể là “tránh đối mặt” với “chứng cứ phạm tội” này.
 
Lần đầu tiên thấy cô gái có phản ứng lớn như vậy trước mặt mình, Tống Dục Kiệt không muốn vạch trần cũng khó, ánh mắt của ông đảo qua cây bút máy: “Người khác tặng con à?”
 
“Không phải... Tôi lấy nhầm thôi.” Giọng nói của Tống Vãn Chi từ hốt hoảng đến nhẹ nhàng.
 
“Có cách nào trả lại không?”
 
Tống Vãn Chi suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Có thể.”
 
“Vậy thì sợ cái gì, trả lại thôi, sau đó nhận lỗi là được rồi.”
 
“Tôi...”
 
Tống Vãn Chi muốn phản bác lại Tống Dục Kiệt bởi

vì đó là lời của ông ta nói, dù có đạo lý hay sao nữa cô cũng không muốn nghe.

 
Nhưng là bởi vì ông ta nói, cô lại nhịn xuống lời nói muốn phản bác ông ta. Cô không muốn nói nhiều với ông ta dù chỉ một câu, đến cả một chữ cũng không muốn. Ông ta hoàn toàn không xứng.
 
Tống Vãn Chi không định cho Tống Dục Kiệt có bất kỳ cơ hội nào lúc thừa vắng xen vào, thế là cô buông bút máy xuống, chống bàn đứng dậy: “Tôi đi vào phòng vệ sinh.”
 
Không đợi người kia đáp lại, cô rời khỏi bàn.
 
Tống Dục Kiệt tựa vào trong ghế sofa dài ở trong quán cà phê, ông ta quan sát sách vở và cây bút mát đặt ở phía đối diện, cuối cùng lại rơi lên cây bút máy kia.
 
Ngừng mấy giây, Tống Dục Kiệt hơi nghiêng người về phía trước rồi cầm cây bút lên, quay một vòng trước mắt.
 
Chiếc bút mực kinh điển của nhà Vạn Bảo Long, giá cả một cây cũng phải đến bốn số, có thể cho mượn cây bút máy như vậy, bị lấy lầm cũng chẳng hề truy cứu, hiển nhiên không phải học sinh có gia cảnh bình thường.
 
Hơn nữa ông ta nhớ rõ đây là mẫu bút của nam.
 
Nói cách khác, bút này là của nam sinh tặng?
 
Đuôi mắt Tống Dục Kiệt có hơi căng thẳng.
 
Chầm chậm xoay cây bút trong tay, vẻ mặt của ông hiếm khi căng thẳng như vậy.
 
Trên cây bút máy ánh lên một vầng sáng, khúc xạ ra cửa sổ bên đường.
 
“Ồ, đây không phải phó tổng giám đốc Cao Minh Kiến Thiết sao?” Nguyên Hạo đạp lên nền đường, sững sờ nhìn qua cửa sổ thuỷ tinh vào trong quán cà phê: “Sao ông ấy lại chạy sang trường chúng ta bên này?”
 
Nam sinh đội mũ lưỡi trai sọc đen đi bên cạnh anh trừng mắt, lười biếng quay sang bên cạnh hỏi: “Ai?”
 
“Chàng rể ở rể nhà Cao Minh Kiến Thiết đó, ít năm trước đây danh tiếng dần dần bước lên đỉnh cao ở thành phố P, cũng coi như nửa nhân vật truyền kỳ rồi, cậu không biết ông ấy à?” Nguyên Hạo quay đầu lại, nhớ đến gì đó, cười lên trông có hơi hả hê: “A, suýt nữa quên mất, thời cấp ba cậu bị “lưu vong” bên ngoài bảy tám năm, cậu đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện thăng trầm trong thành phố rồi, cậu chủ à?”
 
Giang Tứ lười biếng cười: “Cậu chủ gì chứ, loại treo biển hành nghề ở hội sở sao?”
 
“Ồ, cũng được đó.” Nguyên Hạo vui vẻ: “Nếu tương lai nhà họ Giang của các người phá sản, cậu cứ đến hội sở treo biển hành nghề, đoán chừng chưa đến một tháng là có thể đem đông sơn tái khởi, kiếm về tiền vốn rồi.”
 
“?”
 
Đuôi mắt Giang Tứ khẽ nhếch lên, vừa muốn đánh trống lảng một câu, ánh mắt chứa nụ cười tản mạn dừng lại ở một hướng khác.
 
Nguyên Hạo đi được mấy bước liền cảm nhận được, quay lại: “Nhìn cái gì đấy?”
 
“... Bút máy.” Giang Tứ ngừng lại, dùng ngón tay nâng mũ lưỡi trai lên, lộ ra con ngươi tối như mực, anh không chớp mắt nhìn vào lớp kính cách đó hai ba mét: “Một kiệt tác của Vạn Bảo Long.”
 
Nguyên Hạo nghe thấy thì mờ mịt đáp: “Cậu rất thích sao?”
 

“Tôi vừa “đánh mất” một cây”. Trong trầm mặc ngắn ngủi, yết hầu Giang Tứ khẽ lên xuống, sau đó thốt lên giọng nói không nhanh không chậm: “Lúc đầu cho rằng không thích, bây giờ phát hiện... Nửa ngày không gặp thật sự muốn nhìn thử một chút.”
 
“Vậy đơn giản mà, mua lại thôi.”
 
“...”
 
Giang Tứ không nói nữa, lười biếng nhìn lại, xuôi tay lấy bao thuốc lá ra.
 
Bao thuốc lá đặt chung với bật lửa, ngừng mấy giây, anh khẽ lấy ra một điếu, tiện tay suy nghĩ rồi cầm lấy đặt trên môi mà nhấm nháp.
 
Nguyên Hạo thấy như thế thì nhíu mày lại: “Gần đây, hạng mục máy bay không người lái kia của các cậu tiến triển không thuận lợi sao, sao tôi cảm giác gần đây cậu còn nghiện thuốc nặng hơn trước nữa?”
 
“Cũng ổn.” Đốt ngón tay mở bật lửa của Giang Tứ dừng lại, anh chậm rãi đóng nó đi. Cuối cùng nhét lại bật lửa vào trong túi áo, anh lười biếng ngậm điếu thuốc lá chưa đốt lên kia, đi dọc theo cửa sổ về phía trước: “... Cậu nói xem uống trà có thể cai thuốc không.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Nguyên Hạo bị hỏi đến mơ màng: “Uống trà? Có thể sao?”
 
“Vậy buổi tối đi mua.” Giang Tứ hạ thấp mắt, chậm rãi cắn tàn thuốc: “Trà nhài vậy.”
 
“???”
 
Khoé mắt của Giang Tứ liếc vào bên trong, một chút ảo giác giống như màu trắng lướt qua lớp kính thuỷ tinh bên cạnh anh.
 
Bỗng dưng tàn thuốc đang bị cắn trong miệng ngừng lại, Giang Tứ vốn định dừng lại xác nhận nhưng điện thoại di động trong túi lại rung lên.
 
Giang Tứ dừng suy nghĩ lại, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra.
 
Là một tin nhắn mới, hàng đầu còn kèm theo tiêu đề.
 
《Mời bạn đến tụ họp trường trung học An Kiều thành phố P》.
 
.... Điếu thuốc lá giữa môi mỏng khẽ nảy một cái?
 
Cùng một giây, cách nửa tấm kính, thiếu nữ trong quán cà phê thoáng thấy anh liền cúi thấp tầm mắt, an tĩnh ấn mở tin nhắn có nội dung giống hệt trong điện thoại của anh.
 
Dường như phát hiện điều gì đó, lúc cô đọc tin nhắn xong vô thức ngước mắt nhìn về phía ngoài cửa kính.
 
Ánh nắng như vẩy lên bậc đá xanh, không còn một ai.
 
Tống Vãn Chi mờ mịt mấy giây, ánh mắt quay về màn hình điện thoại. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Sau câu cuối cùng “Đến được thì rep Y, không thể đến thì rep N.” Cô do dự một lát mới chậm rãi nhấn xuống chữ Y rồi gửi đi.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện