Tim của Tống Vãn Chi bị tin nhắn mời của bạn học kia đưa đến nơi xa vời. Sau khi trở về cạnh bàn, cô càng lúc càng không yên lòng, đến ngay cả trả lời vấn đề của Tống Dục Kiệt cũng chậm hơn nửa nhịp.
Có lẽ là Tống Dục Kiệt đã phát hiện ra, đã nói với cô mỗi lần chỉ gặp hai tiếng nên lúc vừa qua bốn giờ ông ta liền dừng lại.
Cuối cùng ông đẩy phong bì như da trâu thường lệ qua trước bàn.
Tống Vãn Chi không có gì cảm xúc gì nhận lấy, chỉ là sau khi cầm phong bì lên, cô có hơi nhíu mày: "Nhiều vậy?"
"Tân sinh viên khai giảng có rất nhiều thứ phải cần dùng đến tiền." Tống Dục Kiệt lại nói thêm: "Lần trước bố đã hỏi mẹ con có thể đến trường xem con được không, biết con sẽ từ chối nên không thể mua đồ cho con, cho nên con cứ tự chuẩn bị toàn bộ đi.”
Tống Vãn Chi yên tĩnh nghe xong nhưng lại giống như không nghe thấy một chữ nào liền đáp: "Nhiều gấp đôi, tuần tiếp theo ông không cần cho nữa."
Tống Dục Kiệt thở dài: "Vãn Chi, con không cần phải tính toán chi li với bố như thế."
Cách gọi tên kia khiến cô bị đông cứng lại một chút, bỗng dưng sắc mặt cũng trở nên tái đi.
Không khí trên bàn yên tĩnh đi mấy giây, cuối cùng cô mới chậm rãi buông ra ngón tay đang siết chặt lại, nói khẽ: "Tôi không có tính toán chi li với ông."
"Vậy thì cứ nhận tiền rồi cất đi."
"Ông đừng hiểu lầm. Ý của tôi là giữa tôi với ông xưa nay không hề so đo nhiều hay ít." Tống Vãn Chi cất kỹ vào balo sau đó đeo lên lưng, chậm rãi đứng dậy, đôi đồng tử màu trà nhạt kia ánh lên, đáy mắt thờ ơ mềm mại lãnh đạm: "Dựa theo hiệp nghị trợ cấp tiền nuôi dưỡng, đó là điều tôi nên hưởng theo lẽ thường chứ không phải là được ông bố thí, cho nên tôi chưa bao giờ từ chối. Và phần dư..."
Tống Dục Kiệt dựa vào trong ghế sofa, đặt tay lên gối hơi ngẩng đầu nhìn cô.
Cho dù bị nói thành như thế, khoé mắt và ý cười của người đàn ông này vẫn ôn hoà hệt như một người cha hiền vậy.
Cái này lại khiến cho Tống Vãn Chi cảm thấy giống như nuốt phải một bụng băng lớn, nó rơi thẳng xuống dạ dày khiến cô lạnh thấu tâm can.
Cô buông mi mắt xuống nói tiếp: "Còn lại, nhiều hơn một phần tôi cũng không cần."
Giọng nói bình tĩnh rơi xuống đất, bị cô giẫm lên từng chữ.
Cảm giác đau ở mắt cá chân đã tăng lên rất nhiều từ buổi trưa hôm nay khiến Tống Vãn Chi đi chậm hơn so với bình thường một chút. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Cơn trầm mặc của Tống Dục Kiệt qua đi mới nghiêng đầu hỏi thăm: "Chân còn đau không?"
Tống Vãn Chi bên ngoài bàn dừng lại.
"Con không nhận nhiều tiền cũng không sao, cứ làm theo lời con nói đi, nhưng việc chữa bệnh liên quan đến cả cuộc đời của con, xin con đừng hành động theo cảm tính." Ánh mắt của Tống Dục Kiệt rơi xuống mắt cá chân cô giấu dưới lớp váy dài: "Bố đã nhờ vài người bạn làm bác sĩ khoa chỉnh hình xem qua hình chụp X quang bệnh tình trước đây của con, bọn họ đều thống nhất một ý kiến, khớp xương của con khôi phục rất tốt, hiện tại còn lại... Chắc hẳn chủ yếu là vấn đề đến từ mặt tổn thương tâm lý."
Ngón tay nắm balo của Tống Vãn Chi nhẹ nhàng giữ chặt: "Cho nên." Cô khẽ hỏi.
"Khi nào thì con có thời gian, bố muốn đưa con đi gặp người bạn bác sĩ kia của bố để xem bệnh." Tống Dục Kiệt dừng một chút, bổ sung: "Mặc dù chuyện này không phải do bố trực tiếp tạo ra, nhưng nếu như lúc trước bố không hề rời đi, mẹ con cũng không ở bên cạnh cái loại bại hoại kia thì sẽ không đến nông nỗi này. Bố cũng có trách nhiệm với vết thương của con, con đừng gánh nặng trong lòng."
"..."
Sau một lúc yên tĩnh trầm mặc thật lâu.
Tống Vãn Chi không biết hoàn hồn lại từ trong ký ức gì, cô khẽ cong môi dưới, nhưng ý cười không hề xuyên vào cặp mắt màu trà kia được.
"Ông cũng có khác gì với loại bại hoại kia đâu chứ."
Giọng nói mềm mại mang theo ý cười, nói xong cô gái lạnh lùng, khập khiễng bước đi, lưng eo mảnh mai cũng ưỡn thẳng hơn, đi một mạch ra ngoài chẳng quay đầu lại.
Chuông gió trên cửa dao động phát ra âm thanh thanh thuý.
Sau khi váy dài trắng lướt qua cửa, tiếng chuông gió càng lúc càng xa, biến thành tiếng dương cầm vờn quanh.
Tiếp tục bước ra khỏi cửa kính viền vàng được kéo ra đó chính là hai cái chân thon dài được bao bọc bởi chiếc quần cao bồi màu xanh denim cắt xén.
Đêm nay là tối chủ nhật.
Cô gái dừng chân bên ngoài phía sau lớp cửa kính đồ sộ kia trông như là ngựa xe như nước, đèn đuốc sáng rực giữa bóng đêm.
"Hoan nghênh hạ cố đến thăm."
Nhân viên phục vụ đứng trong hành lang được làm bằng đá cẩm thạch phủ hoa văn mở cửa ra, hơi cúi người với cô gái vừa bước vào.
"Xin chào." Tống Vãn Chi chần chừ một lúc, ấn mở điện thoại rồi đưa ra, để lộ ra thư mời điện tử ở bên trong: "Xin hỏi..."
"Cô muốn tham gia phòng họp lớp của trường trung học An Kiều được đặt trước đúng không?" Nhân viên phục vụ lướt nhìn nhanh qua một cái, liền mỉm cười thẳng người với Tống Vãn Chi: "Rẽ phải bên này là thang máy, bạn học của cô đã đặt trước phòng VIP ở tầng 19 đấy."
Đáy lòng Tống Vãn Chi thầm thở ra, nhẹ nhàng gật đầu: "Cảm ơn."
"Đừng khách sáo, cô đi thong thả."
Lời nói được dùng từ lễ phép theo thói quen.
Nhưng sau khi nhân viên phục vụ nhìn thấy bóng lưng đình trệ chướng ngại rõ ràng của cô gái, anh ấy vẫn lộ ra vẻ bất ngờ. Nhưng anh cũng nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm của mình sau đó quay người về phía chính diện.
Mái che của chiếc thang máy vắng vẻ được sơn màu vàng thẫm từ trong ra ngoài.
Đèn trần chiếu rọi xuống cửa thang và vách tường, sáng đến mức có thể soi gương, Tống Vãn Chi có thể thấy rõ bóng dáng của mình phản chiếu lên đấy.
Cô không ngờ đám bạn học trường trung học An Kiều tụ họp lại chọn một nơi chi phí đắt đỏ như thế này, cho dù nghĩ đến cũng chẳng có quần áo gì mà chuẩn bị. Thế là cô gái trong mặt kính vẫn vô cùng mộc mạc, bên trên mặc một chiếc áo dệt bằng vải mỏng màu trắng, một phần thân eo nhỏ gầy thu vào dưới quần dài màu xanh denim, nửa vạt áo khác được thắt một chiếc nơ bướm, móc bên hông hơi lệch về phía bên trái, ôm lấy vòng eo có đường cong xinh đẹp.
Lên một chút nữa, mái tóc đen nhánh mềm mại được cột lên đơn giản, rũ xuống sau lưng lộ ra lõm xương quai xanh tuyết trắng cùng với cái cổ thiên nga. Đường vòng cung nhỏ bé trơn trượt một mực kéo dài qua cằm cho đến tai cô gái. Có điều, đôi mắt trắng đen rõ ràng, sạch sẽ xinh đẹp nhất kia lại bị một cặp kính đen che khuất.
Toàn bộ thời trung học, Tống Vãn Chi đều mang dáng vẻ thế này.
Cô có thể nấp sau tròng kính cùng với khuôn phép học sinh ba tốt gò bó, rời xa tất cả mọi thứ không liên quan đến học tập khiến cô phân tâm. Thật ra không thể xem cô là học sinh ba tốt được, bởi vì quả thật cô không được coi như thích học tập lắm. Chỉ có một nguyên nhân duy nhất khiến cô đặt toàn bộ tâm tư trên vấn đề học tập ngoại trừ chút tâm tư thiếu nữ này là vì: Đối với cô mà nói, học tập là thứ mà cô có thể tiếp xúc được, là trao đổi công bằng nhất trên thế giới này. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Người nào đó có cái tên cô giấu dưới tận đáy lòng, đêm khuya nào cũng thì thầm qua đầu lưỡi một trăm lần cũng không đổi được cái gì, anh vẫn là người lạ không liên quan gì đến cô như cũ.
Nhưng viết xuống một trăm lần công thức hoặc tri thức thì cô sẽ chẳng quên.
Chỉ có bọn chúng mới trải thành thềm đá càng lúc càng cao cho cô.
Nếu như nói Tống Dục Kiệt từng giúp gì trong cuộc sống ở quá khứ của cô thì chắc điều lớn nhất chính là dạy cho cô một đạo lý: "Tình yêu không đáng tin, cuối cùng người không thể song hành rồi cũng sẽ bị ném bỏ."
Về phần Giang Tứ...
Tống Vãn Chi buông ánh mắt, vô thức nhìn về phía cái bóng mắt cá chân bên trái.
Trong cuộc đời, cô bị ép phải hiểu chuyện sớm, nghe lời, theo khuôn phép cũ yên tĩnh cứng nhắc lại chẳng có gì thú vị, có lẽ Giang Tứ là bí mật thanh xuân đáng nhớ duy nhất của cô nhỉ.
Thời niên thiếu đường hoàng bướng bỉnh lại phóng túng làm bậy là thứ mà cô có với bao nhiêu cũng chẳng tới. Thế là không có cách nào để quên, nó