Ninh Hinh đi trước còn Sở Nam Dạ đi sau. Dù nhìn ai cũng biết là người đã có vợ nhưng mà vẫn thu hút bao nhiêu cô gái làm cô có chút khó chịu. Ở Pháp cũng vậy ở đây cũng vậy hận không thể che lấy nhan sắc trời phú đó mà
Sở Nam Dạ không để ý đám người xung quanh chỉ chút tâm vào cô vợ nhỏ này. Nhận ra có sự thay đổi hắn biết là cô đang ghen nên rất vui. Gặp cái gì là mua lấy đến nỗi hay người vệ sĩ ở sau không cầm nỗi nữa mới thôi
Đi một vòng thì cô cảm thấy đói bụng nên vào một quán ăn khá nổi tiếng tại đây. Không lúc chờ cũng với tính tò mò trời ban cho cô nên cô hỏi luôn
" Lúc nãy sao anh không hỏi em tại sao em buồn "
Hắn nhìn cô đáp
" Anh không muốn em lại buồn. Hinh Nhi khi nào tâm trạng em tốt lên thì nói sau cũng không muộn "
Anh ấy luôn như thế, luôn lặng thầm quan sát tôi yêu tôi và tôn trọng tôi. Anh ấy tin tưởng tôi… Vậy tại sao tôi lại sợ chứ trong khi anh ấy đang ở bên tôi mà, tại sao tôi lại phải run sợ và lãng tránh đi mà không đối diện với thực tại. Có lẽ tôi quá yếu đuối không đủ mạnh mẽ… Tôi đã bị cái bảo vệ ấy làm cho mình ỷ lại. Thế nhưng… ngay bây giờ tôi cần phải thoát khỏi nó để bảo vệ hạnh phúc nhỏ của mình
Sau vài ngày cô quyết định đối mặt với tên đó
" Em họ, không sợ tôi sao?"
Ninh Hinh uống một ngụm nước rồi nhẹ đặt xuống bà thẳng nhìn hắn
" Sợ thì có ít gì. Với lại tôi cũng không còn là Ninh Hinh của mười năm trước rồi "
" Em họ, đừng ỷ quá vào chồng mình "
" Chồng! Nếu tôi ỷ vào anh ấy thì có lẽ sẽ không có cuộc gặp mặt ở đây đâu "
Hắn cười phá lên khi nghe cô nói thế quả thật khác so với trước kia nhưng mà hắn vẫn nhận ra cô vẫn rất sợ hắn chỉ là không biểu lộ ra thôi
" Mà tôi cũng rất tò mò đấy, chồng của em họ là nhân vật như thế nào "
" Nếu có dịp nhất định sẽ gặp thôi "
Cô thản nhiên nói nếu hắn biết đó là Cửu Gia thì hắn sẽ như thế nào đây
" Nếu em họ kêu tôi ra đây chỉ nói những lời nhảm nhí này thì chắc không phải rồi đúng không "
" Đương nhiên, tôi muốn lập một bản thỏa thuận "
" Haha,