Quán ăn Tửu Lạc, khách khứa ra vào đông như mắc cửi.
Phỏng chừng quán này cũng khá có tiếng, gian phòng rộng rãi thoáng mát, bàn ghế sạch sẽ, xếp thành hàng.
Từ trên lầu hai có cửa sổ khá rộng, có thể vừa ăn vừa ngắm cảnh người qua đường tấp nập, liếc mắt một cái có thể hóng được đôi phu thê nào đó đang cãi nhau ở đằng xa.
Ở đỉnh Phương Vân đã quen với yên tĩnh, vừa đặt chân vào Tửu Lạc, Trầm Tử Thiêng có cảm giác đầu như muốn nứt ra.
Trần An phải nài nỉ ôm chân nàng, nàng cũng không muốn giữa thanh thiên bạch nhật để Trần An làm con khỉ cho thiên hạ xem, đành miễn cưỡng đi vào.Tiếng cạn chén hô hào mời rượu, tiếng bát đũa va vào nhau, tiếng nói chuyện ồn ào từ xa tới gần, tiếng tiểu nhị vâng dạ chào khách.
Quán ăn gọi là Tửu Lạc cũng có lí do của nó, vừa có rượu ngon, lại vừa khiến khách quan vui vẻ.“Sống vui vẻ ở đời chẳng qua cũng chỉ là rượu ngon thịt thơm, sơn hào hải vị, nụ cười của mỹ nhân, nếm được hết, cũng qua cả đời người suốt mấy chục năm.”“Chứ gì nữa, Lão Ông nói quá đúng.
Đàn ông chúng ta ngày ngày đều vật vã kiếm chút miếng ăn, đêm về ngắm vợ đẹp, rượu thơm có đồ nhắm, sảng khoái hết biết! Đám phàm phu tục tử chúng ta chỉ cần như vậy là quá đỗi vui vẻ!”“Tầm thường thôi tầm thường thôi, các bác các chú còn có vợ đẹp mà ngắm, mụ vợ nhà ta nào có hiền lành gì, như bà la sát, ôi...!hôm nay trốn mụ ấy đi đấy, chứ làm gì có chuyện vui giữa ban ngày thế này.”“Ha ha ha, tội cho bác quá, nhưng cũng kệ.
Anh em ta cùng nâng chén nào!”Đúng vậy, vui ở chỗ ngay giữa quán ăn có một lão già ăn mặc bình thường, ngồi chễm chệ, tay cầm bình rượu kể chuyện nhân gian.
Nói đạo lý suốt ngày này qua ngày khác, người thích nghe thì ở lại, người chướng tai thì đứng ngay cửa đã muốn đi.Người ta gọi lão là Tửu Thượng Lão Ông, ông ta cả ngày uống rượu mà chẳng thấy say.
Có người chẳng tin bình rượu ông ta cầm là rượu, nằng nặc đòi nếm.
Vừa nếm một ngụm, ngã lăn quay.
Rượu này người thường chẳng uống được, gọi là Tửu Thưỡng Lão Ông quả chẳng sai.Hỏi rượu gì, đáp Rượu Tiên.Trần An và Trầm Tử Thiêng ngồi trên lầu, hai người ngồi ngay cạnh lan can, nhìn xuống là thấy Tửu Thượng Lão Ông ngồi ngâm thơ.“Rượu Tiên chỉ có Tiên mới uống được, nghe thì đã nhiều nhưng chưa bao giờ được nếm.” Trần An từ phía trên nói vọng xuống, nàng biết hắn sẽ chẳng thể nào ngồi yên một chỗ, đành chỉ biết yên lặng, gắp từng đũa rau bỏ vào bát.
Đồ ăn ở đây rất ngon, nàng luôn giữ sở thích ăn chay, đồ chay Vũ Nương nấu tuy ăn hợp khẩu vị, nhưng ở Tửu Lạc lại mang mùi vị đặc trưng khác.Lời Trần An vừa dứt thì tiếng cười xung quanh vang lên.
Có người ở bàn bên đáp lại hắn: “Vị công tử đây hẳn là cũng vừa biết chưa một ai uống được rượu của Lão Ông mà tỉnh táo ra về, kẻ uống xong không bất tỉnh thì cũng chẳng biết trời trăng là gì.
Chẳng hay công tử là người từ xa tới chăng?”Trần An cười một tiếng: “Ta thấy Rượu Tiên đúng là một mỹ vị nhân gian hiếm có, vì đã nghe qua nên càng muốn nếm thử.”Tửu Thượng Lão Ông cười to, ông ta chẳng để ý gì mà nói: “Muốn uống Rượu Tiên, cũng phải tùy duyên.”Mọi người láo nháo một hồi, Trần An điềm nhiên như thường, hắn vẫn tỏ vẻ cà lơ phất phơ, gắp một đũa rau bỏ vào miệng.
Hắn nói với Trầm Tử Thiêng: “Cô thấy sao, nếu ta uống được Rượu Tiên thì sẽ như thế nào?”Trầm Tử Thiêng thầm nghĩ ngươi uống rượu thì liên quan đếch gì đến ta.
Thế nhưng nàng thấy ánh mắt sáng rực của hắn như có ý trông chờ, nàng đành bấm bụng nhìn xuống Lão Ông, đáp: “Chẳng phải nói có đủ duyên mới uống được sao?”Trần An cười, hắn cho rằng không đúng.“Rượu Tiên thì cũng chỉ là rượu thôi.” Hắn chỉ vào đôi đũa và đĩa rau, hỏi nàng, “Cô thấy rau và chiếc đũa có giống nhau không?”Nàng yên lặng một hồi, nhìn chằm chằm đôi đũa trên tay và cọng rau trong bát.
Cảm thấy câu hỏi này của Trần An vừa thần bí vừa sâu xa, hẳn là hắn lại muốn ngụ ý một đạo lý nào đó.“Chẳng lẽ là giống, mà cũng là khác?”Trần An bật cười: “Cô không cần rập khuôn câu nói trong Bát Nhã Tâm Kinh mà ta nói với cô, chỉ nói về cảm nhận thật của cô thôi.”“Vậy thì khác nhau, đũa ăn được, còn rau thì không.” Trầm Tử Thiêng cảm thấy như vậy mới thực tế.Trần An gật đầu, Trầm Tử Thiêng nhìn hắn bằng đôi mắt đầy ngờ vực.“Ngươi thì cái gì cũng biết, nhưng có vẻ rất thích trêu chọc người khác.” Nàng có vẻ không hài lòng, nói bằng giọng nói lạnh lùng.“Lý nào lại thế? Ta có chục cái gan cũng chẳng bao giờ dám chọc gì cô.” Trần An vội nói, hắn trở về vấn đề với Tửu Thượng Lão Ông, “Ế, có người đủ duyên rồi kìa.”“Thật sự có loại rượu như vậy sao?” Trầm Tử Thiêng nhìn theo ánh mắt của hắn.“Cứ xem là biết.”Dưới lầu đông nghịt người đứng xem, Tửu Thượng Lão Ông ung dung ngồi trên chiếc ghế cao ngất ngưởng.
Lão ngâm nga rằng: “Cái gọi là nhân gian âu cũng là một lũ vô minh, thân thể tanh hôi đủ thứ mùi, trong bụng giấu toàn dao găm, mà bụng chứa dao thì thốt ra miệng có lời lẽ hay ho gì? Năm ấy lão Trứ* cưỡi bò đeo mo cau, cười nhạo miệng thế gian.
Ôi những lời ngông cuồng này Lão Ông ta treo ngay đầu lưỡi, cũng như là mang dao tự kề cổ mình vậy.”*Lúc về hưu, ông Nguyễn Công Trứ thường cưỡi bò vang có đeo nhạc ngựa (thiên hạ cưỡi ngựa, riêng Nguyễn Công Trứ cưỡi bò).
Ông còn đem một mo cau buộc chỗ đuôi bò và nói để che miệng thế gian.“Tuy là những lời ngông cuồng thốt ra miệng như tự kề dao vào cổ, nhưng chỉ sợ trên đời này có mấy ai như Tửu Thượng Lãn Ông đây? Thà đeo dao, chứ không nuốt dao.
Hay! Quá hay! Ta thật sự bội phục!” Một bạch y công tử mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt, tiêu diêu tự tại, đi tới trước mặt Lão Ông.
Vị công tử này phong trần tuấn lãng, ánh mắt đào hoa, cười đến đâu những vị cô nương nhìn thấy đều đỏ mặt đến đấy.
“Nghe danh Tửu Thượng Lão Ông đã lâu, nay được tới bái kiến, đúng là danh bất hư truyền.”Vị bạch y công tử lên tiếng, giọng nói trầm lắng, dễ nghe vô cùng.
Các cô nương trên lầu nhìn xuống, thích thú trầm trồ.Tử Thượng Lão Ông liếc hắn, hừ một tiếng: “Cái gì mà danh bất hư truyền? Mỹ vị không đổi bằng danh ảo.”Bạch y công tử cười sảng khoái, hắn phe phẩy chiếc quạt, đáp lời Lão Ông: “Đúng vậy đúng vậy, Lão Ông nói rất đúng, mỹ vị không đổi bằng danh ảo, cũng chẳng đổi được bằng vàng, chỉ có thể đổi được từ rất nhiều châu báu.”Lão Ông hừ to hơn.Trần An nói: “Càng bị lão chê, hắn càng chọc giận lão già này.
Khẩu khí không nhỏ!”Trầm Tử Thiêng nhìn hắn một cái rồi nhìn bạch y công tử