“Đưa ta!” Bạch y công tử nói.Trần An uống xong, ném bình rượu về phía bạch y công tử.Tử Thượng Lão Ông hiển nhiên tức giận tới mức râu dựng đứng.
Đường đường vang danh thiên hạ là Tửu Thượng Lão Ông uống ngàn chén không say, được ca tụng khắp nơi mà lại ở đây bị hai tên nhãi ranh lôi ra làm trò cười, không chừa mặt mũi.
Lão dừng tay, đứng quát: “Các ngươi là một lũ chẳng biết trời cao đất dày.”Trần An cười lớn, nhảy xuống lan can, trở về bàn, thong thả ngồi xuống: “Đa tạ Lão Ông, quả là rượu ngon, hôm nay được mở mang tầm mắt, quả là có...”Chữ “duyên” chưa ra khỏi miệng thì hắn đã nghiêng người gục xuống bàn.
Trầm Tử Thiêng phản ứng rất nhanh, vội lấy mấy đĩa thức ăn về, sợ bị hắn đè hết, quá lãng phí.Bạch y công tử phi thân bay lên chỗ Trần An ngồi, hắn cười lớn, đắc ý nói: “Quả là rượu ngon, ta vẫn thấy mọi thứ rất bình thường, có vẻ Rượu Tiên trong lời đồn chẳng khác gì rượu thường.
Vị huynh đài này xem ra dám uống cũng là có bản lĩnh.”Lão Ông thu bình rượu về, hừ một tiếng, chẳng nói gì, chỉ trở về chỗ ngồi.
Hiển nhiên là đã bị chọc cho tức gần chết, nhưng lại chẳng thể làm gì được, đành ngồi lạnh lùng lườm nguýt người ta.Trầm Tử Thiêng đưa hai ngón tay lên sờ mũi hắn, thấy vẫn còn thở, cũng yên tâm rụt tay lại.
Trông hắn hiện tại giống như chẳng biết trời trăng gì nữa, không ngờ lại có loại rượu mạnh đốn ngã cả Thần.Trầm Tử Thiêng hỏi Lão Ông: “Rượu Tiên do đâu mà mạnh như vậy, không biết Lão Ông đây có thể giải đáp giúp ta không?”Lão Ông hừ một tiếng, rồi uống thêm một ngụm rượu: “Rượu Tiên là bí mật gia truyền nhà lão, làm sao có thể nói cho một kẻ vô danh tiểu tốt như ngươi.”Bạch y công tử hỏi nàng: “Vị công tử này thật là tài ba, ta muốn kết giao bằng hữu, chẳng hay hai người đi đâu vậy?”Trầm Tử Thiêng thoáng do dự.
Trong lòng thầm thắc mắc, vị công tử này trông sáng láng, giàu có, đoan chính thế kia mà tam quan lại lệch lạc, thiếu bạn bè tới mức đi kết giao với với hạng người như Trần An.
Nàng bỗng sinh ra một hoài nghi, chẳng lẽ người trên thế gian không ai là bình thường cả?Ai ngờ vừa đặt mông ngồi xuống, bạch y công tử chẳng còn sức cười đùa nữa, hắn khựng lại vài giây nhìn Lão Ông, vừa hay thấy ánh mắt khinh thường của lão, gục hẳn xuống bàn.Trầm Tử Thiêng: “...”Ở đâu ra lại lắm bại gia tử thế này!Trầm Tử Thiêng nghĩ thầm: “Cũng may hắn ngồi xuống mới bất tỉnh, nếu hắn ngã giữa đường, chẳng biết sẽ ra sao.
Giờ ta phải làm gì với hai tên này đây?”Như để nàng yên tâm hơn, mấy tên tùy tùng của bạch y công tử lên lầu đưa hắn về, trước khi đi không quên chào và cảm ơn nàng.“Ôi tưởng gì, cũng chỉ đến vậy thôi.”“Nhìn mấy tên giang hồ này múa may tay chân như thể có võ công cao cường, hóa ra cũng không thắng nổi Rượu Tiên.”“Quả là Rượu Tiên, vẫn chẳng thể qua được Tửu Thượng Lão Ông.”“Thật là bội phục! Bội phục!”Lời người ra kẻ vào vang lên bên tai, Trầm Tử Thiêng không có sức để lo chuyện bao đồng.
Đúng là đã không làm được trò gì nên hồn còn biến thành cây sào chọc cứt.
Trầm Tử Thiêng suy tính xem có nên tìm đại một chỗ nào đó rồi vứt hắn đi không.
Nàng dìu hắn đứng dậy, nhưng cơ thể hắn nặng trịch, vừa dựng hắn ngồi lên thì hắn đã ngả đầu vào vai nàng.
Xụi lơ hệt như một cô gái yếu đuối.
Nếu nàng không ngồi vững, không chừng đã bị hắn đè ngã.
Nàng thầm nhẫn nhịn, nàng nhịn xuống là vì cần hắn giúp đỡ chỉnh lại kết giới, nếu không nàng không bao giờ chấp nhận giao du với hạng người như hắn.Bình thường Trầm Tử Thiêng hẫn nhịn không nói, bây giờ nhân lúc người ta bất tỉnh liền chẳng cần phải thể hiện sự điềm đạm dịu dàng ra nữa, mắng một câu: “Đúng là không biết trời cao đất dày, ra oai cho lắm vào.”Nàng vừa dứt lời thì Trần An mở bừng đôi mắt.
Trầm Tử Thiêng thoáng giật mình.Mọi người cũng giật mình.
Lão Ông đang dốc bình rượu nhưng chẳng còn một giọt nào.
Ông ta thấy mọi người ồ lên, cũng phải quay đầu nhìn hắn.Chỉ thấy Trần An lảo đảo đứng dậy, chân này đá chân kia, hai má đỏ ửng, ánh mắt đờ đẫn, hắn đứng tựa mình vào lan can.
Thế mà hắn vẫn cười cười, chắp tay hướng về phía Lão Ông.
Trầm Tử Thiêng thấy hắn đứng dậy dễ dàng, cũng không nhọc công lo lắng cho hắn nữa.“Rượu ngon! Đa tạ! Đa tạ! Cuối cùng cũng có duyên mở mang tầm mắt.
Ha ha ha, đời này, Trần An ta uống được rượu ngon, đi được bốn bể...” Lúc này nói đến đây, hắn quay đầu nhìn Trầm Tử Thiêng, chẳng biết thật hay đùa, hắn nói, “Nắm được tay giai nhân, chải tóc cho nàng.
Đi hết cuộc đời, lênh đênh chẳng lo nghĩ...”Hiển nhiên là hắn đã làm cho mọi người phải kinh ngạc một phen.“Hắn thật sự đứng được kìa! Đứng được rồi!”“Vậy là...!vậy là có kẻ uống được Rượu Tiên của Lão Ông rồi sao?”“Kẻ này...!vị công tử này xem chừng là sử dụng chiêu trò gì rồi? Làm sao có chuyện này được? Ta không tin!”“Không tin cũng mặc xác nhà ngươi, người cũng đứng dậy rồi, còn nói được kia kìa.”Ánh mắt Tửu Thượng Lão Ông sáng lên chốc lát, một hồi sau đó lão mới dằn sự xúc động, như thể gặp lại cố nhân, gật đầu một cái, lúc này ông ta cũng phải chắp tay hướng về phía hắn, đáp: “Công tử uống được rượu của ta, quả là hiếm thấy.
Rượu Tiên này nấu từ nước mắt bi mẫn của Thần Địa, hôm đó là đêm tháng Giêng năm mươi năm trước, Thần Địa rơi nước mắt khi nhìn thấy chúng sinh lầm khổ, cứu không thể hết.
Nhân gian đổ mưa, ta được báo mộng, có cơ may lấy được và giữ đến bây giờ.
Rượu nấu chín ngày chín đêm, chỉ nước mắt của Ngài cũng chưa đủ, gạo được trì chú ba năm ngày đêm không ngừng nghỉ.
Rượu uống không phải để say, rượu nhân gian chỉ là để mua vui mà bạc phước, rượu ta nấu uống để tỉnh.”Trần An nghe vậy thì cười lớn: “Hay! Nói rất hay! Rượu này uống là để tỉnh!”Trầm Tử Thiêng cảm thấy hóa ra trên đời này không chỉ có mỗi cây sào chọc cứt Trần An này có vấn đề, đến cả lão già xưng là Tửu Thượng Lão Ông này cũng rặt một vẻ bịp bợm.
Đã uống rượu rồi, gục đầu như thể chết bất đắc kỳ tử, vậy mà mở mồm bịa đại ra câu chuyện Thần này Thần nọ bịp thế gian.
Nàng bỗng thấy bản thân chấp nhận chuyến đi này cùng với hắn quả thật não mình cũng đã bị mối mọt gặm mất như mấy