Trầm Tử Thiêng tung người băng qua mái nhà, dừng lại trên tường nhà lão Vương.
Nàng dõi mắt quan sát một hồi, tính toán gì đó rồi nhảy lên mái ngói nhọn hoắt ở bên tay phải.
Trần An tưởng chẳng đi nổi lại đuổi kịp được bóng dáng của nàng.
Hắn trèo lên mái nhà, nhắm ngay phòng ngủ của lão già họ Vương chưa thấy mặt bao giờ.
Trầm Tử Thiêng thấy vậy cũng không hành động một mình nữa, nàng đến bên cạnh hắn, nhìn hắn tháo viên gạch một cách dễ dàng.
Trong lòng thấp thỏm không yên.Trầm Tử Thiêng thầm trợn mắt, nghĩ: “Hắn thuần thục như một tên trộm quen thói đã lâu vậy.
Có lẽ ta cũng phải xem lại sơn động của ta, hắn mạnh và xảo trá như thế, thì chẳng có gì mà hắn không làm được.”Trần An nhìn nàng, vừa cười vừa đặt tay lên môi, ra hiệu im lặng.
Ánh mắt của Trần An như phủ một tầng sương mờ, không còn trong sáng như lúc tỉnh, nụ cười trên môi sắp ngoác tận mang tai, trông hắn như thế lại có chút giống một đứa trẻ.
Trầm Tử Thiêng có cảm giác hắn cứ si si mê mê nhìn mình, nhưng nàng phủ nhận ngay, kẻ say này vốn dĩ có biết trời trăng gì nữa đâu, không khéo cái dáng vẻ minh mẫn vừa nãy là hắn cố tình ra vẻ.“Nhìn trộm như vậy cũng được sao?” Trầm Tử thiêng hỏi nhỏ.
Trong lòng thầm tính toán cách nào để đuổi tên Trần An kia đi, nàng sợ mình đi theo hắn sẽ học mấy cái thói xấu xa hèn mọn này.Trần An thoáng lảo đảo, Trầm Tử Thiêng nhanh tay kéo hắn lại, thầm oán hắn đừng có làm rơi ngói gạch nhà người ta, Trần An cười ngô nghê, ghé tai nàng nói: “Cô không nhìn cũng được, để ta nhìn giúp cô.”Trầm Tử Thiêng cảm thấy tháo gạch nhà người ta đã là một tội, còn nhìn trộm người khác trong phòng mà chẳng được cho phép lại càng bất kính hơn.
Thật chẳng ra thể thống gì.Trần An khom lưng, cúi thấp đầu nhòm vào lỗ hổng.
Hắn mở to mắt như thể nhìn thấy cảnh gì ghê gớm lắm.
Vị cô nương vừa nãy mới cho rằng hành vi của Trần An chẳng ra thể thống gì bây giờ cũng dịch sát bên cạnh hắn, nghiêm túc hóng chuyện.Hai người lắng tai nghe, xung quanh mọi thứ rất yên tĩnh, chỉ có đôi nam nữ trong phòng này phát ra tiếng động vô cùng mạnh mẽ.“Cường, chàng đừng như thế, không sợ người ta đau sao, chàng hết thương người ta rồi phải không?” Giọng nói yểu điệu của một nữ nhân vang lên khe khẽ, nghe như tiếng nỉ non, tủi thân, thật khiến cho người ta thương mến, muốn che chở.Nhưng Trầm Tử Thiêng không cảm thấy như thế, cả người nàng nổi ga gà râm ran mà không hiểu vì sao.Tiếng thở d.ốc nặng nề của nam tử vang lên, nghe rõ mồn một.
Từ lỗ hổng mà hai người nhìn xuống chỉ thấy chiếc bàn trang điểm của nữ nhân, quần áo vứt tứ tung, chiếc giường đã bị màn trướng che lấp, nhưng nghe âm thanh thôi cũng đủ khiến tai người ta lên mụn lẹo.Nhưng Trầm Tử Thiêng là người khuyết thiếu một phần nào đó về não bộ, chỉ dấy lên một cảm giác khó tả, nàng hỏi Trần An: “Bọn họ đang làm gì vậy?”Trần An đáp: “Làm chuyện phu thê.”Trầm Tử Thiêng: “Phu thê là gì?”Trần An: “Vợ chồng.”Trầm Tử Thiêng: “...”Nàng bỗng nhiên có một ý nghĩ, nếu sau này Trần An cứ mở miệng đòi nàng và hắn làm vợ chồng, nàng sẽ lập tức không nể mặt mà đuổi hắn đi cho khuất mắt.
Vậy mà ban chiều, lão già xem bói kia còn nói cái gì nhu cái gì cương, cứ tưởng sâu xa và thơ mộng lắm.Trầm Tử Thiêng nghe vậy, vô thức nhớ lại cái đêm hắn và nàng làm vợ chồng trong ảo cảnh.
Nàng nghĩ mãi cũng chẳng nhớ ra hắn và nàng đã có những lúc phát ra âm thanh khó hiểu đến vậy.
Nàng nghĩ suy thêm chốc lát, rồi nói: “Có phải đây là chuyện mà ngươi nói về Quỷ Hấp Tinh muốn chúng ta làm vậy không?”Trần An nhoẻn miệng cười, ánh mắt hắn vẫn có chút lơ mơ, Trầm Tử Thiêng có cảm giác hắn đang tưởng tượng ra cái cảnh gì đó khôg tươi sáng lắm, gương mặt hắn trông có hơi hèn mọn.
Hắn gật đầu đáp: “Đúng vậy, nhưng thật ra không phải vợ chồng cũng làm được.”“Tại sao?” Trầm Tử Thiêng cảm thấy mâu thuẫn, lúc này lại nghe tiếng nữ nhân kêu lên một tiếng rất to, nàng giật mình, hai tai vô thức nóng lên, bực bội nói, “Sao...!đau đớn như vậy mà vẫn có thể chịu đựng được ư?”Trần An vẫn cười, hắn vỗ vào mặt mình để tỉnh táo hơn, nói với nàng với vẻ mặt cực kỳ...!đê tiện: “Thật ra cô cũng hiểu, chỉ là cô chẳng biết diễn tả thế nào cho phải.
Cô có biết vì sao lũ chim có thể đẻ trứng, con Bạch Hổ của cô có thể đẻ con không?”“Bạch Hổ chưa có con.” Nàng đính chính, nhịn mãi, cảm thấy ánh mắt Trần An nhìn mình có vấn đề, cuối cùng thẳng tay tát hắn một cái.Trần An ôm má, cảm thấy oan ức vô cùng: “Cô Trầm, sao cô đánh mạnh tay vậy?”Trầm Tử Thiêng thản nhiên nói: “Thấy người xấu, phản xạ tự nhiên thôi.”Trần An: “...”Bỗng nhiên nghe nàng nói vậy, hắn lại không cãi lời nàng như mọi ngày.Hắn đành lảng sang chuyện khác, giọng điệu có chút không cam lòng, oan ức không thể nào bày giãi: “Được được, Bạch Hổ nhà cô chưa có con sao, đã sống lâu như vậy rồi, nó định làm Hổ tu à?”Trầm Tử Thiêng nghiêng đầu, nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.Trần An biết mình nói lỡ lời, hắn nói: “Ý ta là, mỗi một người sinh ra đều phải có cha và mẹ, cô có biết làm sao mới sinh ra được không?”“Ta biết, đến mùa gia.o h.ợp, sẽ sinh được con.” Trầm Tử Thiêng đáp, giống như vừa tỉnh ngộ, nàng hỏi, “Vậy là trong ảo cảnh kia, lão hòa thượng muốn ta và ngươi...”Nói đến đây thì nàng ngưng lại, chẳng biết vì sao mà lời nói sắp thốt ra lại trôi ngược trở vào.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy nét mặt của Trần An ngây ngô khờ dại như vậy cũng rất chướng mắt.
Trầm Tử Thiêng đẩy đầu hắn ra: “Ngươi mau quay sang bên kia, không được nhìn ta.”Trần An chẳng hiểu mô tê gì, bị đẩy đi vẫn mặt dày quay trở lại nói: “Trầm tiểu thư ghét ta vừa vừa thôi, đừng đến mức vậy chứ, ta tủi thân lắm.”Trầm Tử Thiêng biết không được như ý nguyện, bèn mặc xác hắn, lạnh giọng: “Ý ngươi là không cần làm vợ chồng cũng có thể làm ra cái chuyện này, thế thì chọn đại một kẻ nào đó mà mình không tin tưởng cũng được sao, vậy khác gì súc sinh đâu?”Hắn gật đầu, trong lòng cảm thấy vui vẻ, hắn thầm nghĩ về cái mặt nào đó thì hắn vẫn rất yên tâm về nàng: “Cô thấu hiểu như vậy, ta cũng yên tâm hơn rồi.
Đúng là như lời ta nói ban nãy, chẳng khác gì súc sinh, nhưng nhân gian không xem sinh con là đến mùa, những chuyện g.iao h.ợp như vậy, kể cả không phải là phu thê vẫn có thể làm.
Tùy tiện bỏ ra một chút tiền là có thể vừa nghe mỹ nhân múa hát, nếu có thể thì cùng hẹn với nàng một đêm xuân, he he.”Trầm Tử Thiêng nhìn hắn như thể nhìn một quái thai.Mặt hắn quá hèn mọn.Nàng ngẫm nghĩ một lúc, âm