“Tán Hồn chú đã lan rất chậm, tuy nhẹ nhưng không thể coi thường.” Tối đó bà kéo Trầm Tử Thiêng vào phòng, hai mẹ con bắt đầu phân tích về Tán Hồn chú.“Cái này từ đâu mà có vậy mẹ?” Trầm Tử Thiêng hỏi, “Chỉ có những kẻ thất đức mới làm ra mấy cái khỉ gió này thôi.”“Bậy bạ.
Con học ai cái lối nói năng đấy?” Bà Lan Anh đưa cho nàng một tập sách mỏng dính, hơi cũ, giấy đã bị ố vàng, “Đọc đi rồi biết.”Tán Hồn chú ấy vậy mà xuất hiện khá lâu, nhiều năm đã bị thất truyền.
Chuyện kể rằng năm xưa có một cặp tình nhân bên nhau thắm thiết, do bị gia đình ngăn cấm nên không thể đến được với nhau.
Chàng trai bỏ đi biệt xứ, làm ăn xa, hai năm sau trở về, trở thành người thành đạt giàu có.
Cô gái mà chàng trai từng yêu vẫn chờ đợi chàng trai trở về, mừng mừng tủi tủi.
Chàng cũng chẳng sợ gia đình cấm cản nữa.Nàng có cơ duyên tầm sư học đạo, cũng biết thần thông, được sư phụ truyền lại cho bí kíp tu luyện, có một công pháp có thể dùng lên người khác, chủ yếu là để giúp người thoát nạn, bằng cách cộng sinh với người ta, san bớt pháp lực của mình để chiến đấu khi gặp bất trắc.Nàng vốn muốn dùng công pháp lên người chàng trai, chia sẻ chút ít thần thông của mình qua, nào ngờ cuốn sách bị rơi xuống nước, ướt mất một góc, chữ nhòa đi.
Nàng đành nhớ lại được chừng nào hay chừng ấy, vẫn quyết định đến truyền công pháp cho người mình thương.
Nào ngờ truyền xong chàng trai ngỏm củ tỏi, cô gái hận vì tình, cũng tự tử ra đi.Cái công pháp bị khuyết chữ ấy vô tình trở thành Tán Hồn chú, độc địa thâm sâu.Trầm Tử Thiêng: “Là đã yêu thương lắm chưa?”Bà Lan Anh: “Chả thế à? Phải yêu thương thì mới bất chấp tất cả đến gặp người ta chứ.
Thời buổi ngày nay mấy ai có tấm chân tình như hai người này đâu.
Tán Hồn chú bị thất truyền, nhưng mà hôm đó mẹ gặp được một cao nhân, hắn thấy mẹ khổ vì tình, nói cái này có thể giúp bớt đi thù hận, sinh con ra sẽ giúp mẹ báo thù, thế nên...”Trầm Tử Thiêng: “Là mẹ bị lừa chứ gì? Sao mẹ già rồi mà còn tin mấy cái này thế? Hắn là ai?”“Không nhớ rõ nữa, nhưng ta biết hắn không phải người.
Có lẽ là hồ ly ngàn năm.”“À.
Sư phụ nói nếu là duyên thì cũng có ân oán.
Nhưng mẹ đừng để bị lừa nữa.”Bà Lan Anh đứng chống nạnh: “Ngươi thì khác gì? Ngươi bị Diệp Lý lừa gì rồi? Mang ngươi về nuôi, tưởng nuôi cho lớn rồi thôi.
Hắn cũng là lòng lang dạ thú đó, khốn nạn, dám thịt luôn cả con của mình.”Nàng thấy lời nói mẹ hơi khó nghe: “Không phải đâu mẹ, sư phụ...”Bỗng bà la lên: “Chẳng lẽ là ngươi? Ngươi có ý đồ với hắn?”Trầm Tử Thiêng: “...”Nàng cảm thấy nói chuyện với mẹ rất mất hợp lý, bèn định bụng chạy ra ngoài gọi Bạch Hổ vào chơi.
Thấy cũng lạ, Bạch Hổ dường như không thích nơi này cho lắm, mỗi lần đưa nàng tới đều không chịu vào.Bà Lan Anh bỗng thở dài, nàng bước chậm lại, chỉ nghe giọng bà ở sau lưng truyền đến: “Cho dù là có tình cảm, giữa nhân gian này rất khó chấp nhận.”“Vì sao?”“Một ngày làm thầy, một đời cũng làm thầy.
Nuôi dạy con lớn lên, có khác gì cha con đâu.
Nếu hắn có tâm ý với con, thế nhân sẽ cười nhạo hắn.
Dù sao hắn cũng là một trong Tam Giác Đạo, truyền ra thể nào cũng bị vùi dập, oán thán.”Nàng im lặng không đáp.“Ôi than ôi, tình ái là chi mà khiến con người trầm luân không dứt.” Bà ca thán, “Ngươi đó, luân hồi sinh tử vẫn luôn vận hành, cố gắng tu luyện nên thân để thoát khỏi vòng xoay đó, nếu không kiếp sống mãi mãi về sau luôn luôn là khổ ải.”Nàng lười biếng nói: “Mẹ tu đi.”“Diệp Lý nuôi ngươi thành cái thứ này à? Khốn nạn, đừng để ta gặp được hắn.”Trầm Tử Thiêng: “Có gặp thì mẹ cũng đánh không lại.”Bà Lan Anh: “...”Bà bắt đầu hoài nghi đây có phải là đứa con bà mang nặng đẻ đau hay không.Cuốn sách bay vèo tới mặt Trầm Tử Thiêng, nàng nghiêng đầu tránh né, leo lên giường nằm: “Buồn ngủ quá, mẹ đừng làm phiền con nhé.”Nghe vậy, bà định bụng sửng cồ lên, thế nhưng bỗng sực nhớ tác dụng phụ của Tán Hồn chú, đành buông xuống, chắp tay niệm mấy câu Phật hiệu.
Nàng ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau, bà Lan Anh đành phải qua phòng khác ngủ.Gần trưa nàng mới cùng Bạch Hổ trở về, bà Lan Anh cuối cùng cũng chịu bỏ ra một chút lòng từ của người mẹ, ôm nàng vào lòng, dặn dò vài câu rồi tống khứ nàng ra đi.Suy cho cùng thì sinh lão bệnh tử là lẽ thường, có lẽ bà cũng hiểu.
Cả đời sống cô độc, gánh lại lời nguyền mà bà đã gieo.Trên đường về, đi ngang qua một ngọn đồi bằng phẳng, nàng dừng lại ngắm nhìn mây gió xa xăm.
Bạch Hổ chạy đi múc nước cho nàng uống, cả hai cùng ngồi tựa gốc cây tận hưởng.
Nào ngờ tiếng gió xé lao đến, Trầm Tử Thiêng bật dậy theo thói quen, vận chân khí đột ngột khiến hơi thở nàng bị đình trệ.Hai luồng chân khí mạnh mẽ đang giằng co với nhau phía trên đầu, nàng và Bạch Hổ cùng nhìn, hóa ra lại là Diệp Lý và một gã lạ mặt đang so chiêu hăng say.
Y phục màu trắng của Diệp Lý nhuốm máu, chẳng biết có phải nàng nhìn lầm hay không, ở phía sau lưng hắn có một vệt chém dài ba tấc, máu ướt đẫm cả áo.Trầm Tử Thiêng quên mình còn bị thương, phi thân lao lên.Kẻ lạ mặt kia thoáng bất ngờ, ngay khi hắn bị phân tâm, Diệp Lý quét ngang Tam Độc, chém đứt một tay của gã.
Gã gào lên một tiếng, chống kiếm xuống đất.Trầm Tử Thiêng dựng kết giới quanh mình và Diệp Lý.
Giọng hắn hơi vấp váp: “Mau về đi, sao...!sao lại lang thang ở đây thế này? Không phải ta dặn con ở nhà ngoan ngoãn à? Khụ, khụ...”Trên tay không cầm kiếm của hắn đang cầm một đóa hoa có màu sắc lành lạnh, cánh rất dài và mảnh, hắn cầm chặt tới nỗi gân xanh hơi lồi lên.
Diệp Lý cất bông hoa ấy vào tay áo.
Trầm Tử Thiêng tò mò: “Sư phụ lấy cái đó làm gì thế?”Diệp Lý lau máu bên khóe miệng: “À, ta hái tặng cố nhân ấy mà.
Cẩn thận, con đứng sau lưng ta đi.”Gã đàn ông kia phóng kiếm tới, phá vỡ lớp kết giới của Trầm Tử Thiêng, nàng lại chẳng lo lắng, gã phá thì nàng lại tạo.
Diệp Lý có cơ hội nhìn ra sơ hở, nhưng sức hắn cũng có hạn, có vẻ đã tắm máu quá nhiều, dáng đi cũng hơi lảo đảo.
Tam Độc phóng ra, đánh bay kiếm của gã, sau đó dùng một đòn kết liễu gã.
Xuyên thẳng lồng ngực, máu tuôn như suối.Trầm Tử Thiêng gọi Bạch Hổ đang núp tới, Diệp Lý cũng chẳng cậy mạnh, cả hai cùng leo lên lưng hổ, Diệp Lý ngồi sau lưng, đầu gác lên vai nàng, hình như có chút mệt mỏi.“Ngươi đừng đi đánh nhau nữa.” Trầm Tử Thiêng lên tiếng, giọng nói hơi buồn.Lòng Diệp Lý mềm nhũn, dùng bàn tay còn sạch sẽ ôm lấy eo nàng, hắn vùi đầu vào hõm cổ Trầm Tử Thiêng: “Đừng lo lắng, từ hôm nay sư phụ luôn ở nhà với con.”“Ngươi lừa ta.”“Sư phụ thề độc cho con xem này.”Trời gần đổ mưa, mây đen bắt đầu kéo tới.
Trầm Tử Thiêng nhìn trời: “Ngươi lừa ai thì được, ngay cả ta mà ngươi cũng nói cho qua là sao?”“Sư phụ nói dối con chắc chắn sẽ bị sét đánh.”Tiếng sấm vang lên, chớp rạch ngang trời.Diệp Lý: “...”Bạch Hổ: “Ta đã nói rồi, hắn mồm năm miệng mười, là con cáo gì lão làng chứ không đơn giản như cô nghĩ đâu.
m mưu của hắn ngày càng lộ rõ kìa.”Nghe vậy, Diệp Lý xoay cằm Trầm Tử Thiêng, hôn lung tung.
Bạch Hổ la lên: “Tên khốn nạn, có tin ta hất ngươi xuống không hả?”Trầm Tử Thiêng bực mình đẩy mặt hắn ra, không nói gì.Diệp Lý nghĩ thầm: “Xong rồi, lần này bị giận ghê gớm luôn.”Lúc này nàng bỗng nhiên nhận ra Diệp Lý chắc chắn biết rõ nàng từ đầu ngón chân, còn bản thân mình lại chẳng rõ hắn là ai.
Kể cũng lạ, chỉ biết hắn là sư phụ, là Tam Giác Đạo, là một kẻ cà lơ phất phơ, mà lại chẳng rõ hắn từ đâu tới.Nhác thấy bàn tay của hắn đặt lên eo mình, chút bực bội trong lòng nhân lên gấp mấy lần: “Ngươi cút đi.”“Á á á rơi rơi!”“Bịch” một tiếng, Diệp Lý ngã lăn quay.Trầm