Áo nàng bị kéo xuống, Diệp Lý hôn lung tung trên mặt Trầm Tử Thiêng rồi vùi đầu vào cổ nàng.
Công lực đã truyền đến tay, nàng bỗng ghìm lại.Nếu bổ một chưởng lên người hắn lúc này, chỉ sợ mấy vết thương của hắn lại nứt ra.
Trầm Tử Thiêng thốt lên khó khăn: “Ngươi...!tên khốn nạn này...”Diệp Lý ngẩng đầu nhìn nàng, mắt hơi đỏ lên.
Trầm Tử Thiêng vừa chạm vào mắt hắn đã thầm than trong lòng, nhịn xuống một đống giận dữ.
Nàng nhắm mắt lại, nghĩ bụng: “Thôi đành vậy.”Nàng chủ động ghé môi đến, trúc trắc tách cánh môi của Diệp Lý, cẩn thận dè dặt thăm dò.
Đầu Diệp Lý nổ “ầm” một tiếng, chút lý trí còn lại bị giật đứt.
Bàn tay hắn thô ráp, đầy sẹo, thế nhưng chạm vào da thịt Trầm Tử Thiêng lại nhẹ nhàng vô cùng, nâng như nâng hoa.Sương khói mờ ảo, Trầm Tử Thiêng lần đầu rơi vào biển tình dào dạt, nhất thời thả trôi tâm trí xa tận tít tắp mù khơi.
Thân xác phàm thai tùy ý rơi vào tay một kẻ trần tục, tên đàn ông thường ngày hô phong hoán vũ, bị cô độc ăn mòn thất tình lục dục, lúc này đây bị mấy tiếng gọi nỉ non của người hắn yêu thương trầy trật bóc từng lớp ra, để lộ thứ tình cảm mà hắn chôn sâu mấy kiếp người.Chẳng biết qua bao lâu, Trầm Tử Thiêng mệt mỏi mở mắt ra đã thấy mình nằm ở trong phòng.
Vừa cựa mình đã bị Diệp Lý siết vào lòng, dường như bị cả hai chân hai tay hắn kẹp chặt.
Cơn đau đớn truyền đến, cọng gân trên trán nàng co giật.“Á!” Diệp Lý dính một chưởng vào ngực, lăn quay xuống đất, tấm chăn bị hắn kéo đi.
Trầm Tử Thiêng cảm thấy cơ thể lành lạnh, vội vàng kéo tấm chăn lại.Hắn lồm cồm bò dậy, Trầm Tử Thiêng ngại ngùng quay mặt đi.
Lời bỗ bã định tuôn ra miệng bị Diệp Lý nuốt vào trong, hắn dè dặt leo lên, ôm lấy nàng từ đằng sau, nhẹ giọng hỏi: “Không thoải mái hả?”Mặt Trầm Tử Thiêng đỏ như cà chua, nàng định bụng tung thêm vài chưởng, nhưng bị Diệp Lý chặn lại, quấn chăn lên người.
Xúc chạm da thịt rất rõ ràng, mặt nàng nóng lên như bốc hỏa.Diệp Lý để nàng vùi đầu vào ngực mình, vỗ lưng nàng: “Ngoan nào ngoan nào.”Hắn nghĩ thầm: “Thế này thì không đi xa được rồi.”“Tại sao ngươi dữ dằn vậy?” Trầm Tử Thiêng nói, Diệp Lý kinh ngạc, hắn nâng mặt nàng lên xem, thấy lệ đã chảy dọc má.Diệp Lý sợ hãi lau đi, hôn vội trên khoé mắt nàng: “Ta xin lỗi ta xin lỗi, ôi không có lần sau, không có lần sau nữa đâu.
Ngoan, đừng khóc đừng khóc, sư phụ đáng chết, Diệp Lý thật đáng ghét.”Nàng bỗng bật cười.“Ê vừa khóc vừa cười không hay đâu.” Diệp Lý dở chứng.Trầm Tử Thiêng ôm cổ hắn, bỗng nhớ lại mấy lời mẹ từng nói, nàng lên tiếng: “Sư phụ, ta và ngươi...!có phải đã đi xa khỏi quan hệ sư đồ không?”Diệp Lý sững lại giây lát, nói: “Sao thế? Sợ hả?”“Ta không hiểu, nên chưa thấy sợ.”“Không hiểu thì thôi, không cần hiểu.” Diệp Lý hôn lên trán nàng, “Vậy đừng làm sư đồ nữa, làm vợ ta được không?”Nàng ngước mắt lên, cười nói: “Làm vợ thì phải gọi ngươi là gì? Chồng sư phụ hả?”Hắn bị sự ngây ngô của nàng chọc cười: “Gọi là “chồng yêu dấu”, hiểu chưa?”Nàng suy ngẫm giây lát: “Nhưng ở nhân gian làm hôn lễ mới được gọi là vợ chồng.”“Tất nhiên rồi.” Diệp Lý vui vẻ nói, “Đợi em khỏe lại hoàn toàn, mọi chuyện đều đã có ông chồng của em lo.”Mặc dù trông gương mặt của Diệp Lý không đáng tin lắm, hay ăn nói chẳng đâu vào đâu.
Vậy mà mỗi khi chỉ cần được hắn nói một câu “đừng lo”, Trầm Tử Thiêng thấy cõi lòng bình yên hẳn.
Ra ngoài nhìn thấy thế gian giết chóc hơn thua, kẻ được xem là người tốt bị lột da rút gân, bào mòn từng ngày.
Người được xem là xấu xa lại bước lên đỉnh cao tột cùng.
Không biết cái tốt và xấu ở thế gian có đúng với ý nghĩa đó hay không.Hay chỉ là do thế gian tự đặt ra, nhiều kẻ đồng tình quá, về sau xem đó là chân lý.Ở cạnh Diệp Lý, không có sự phân biệt, không có sự ghét bỏ, chỉ có sự bao dung toàn tâm toàn ý.
Trầm Tử Thiêng từng khóc nhè, phá phách, Diệp Lý hệt như một kẻ đã đi qua quá nhiều thăng trầm, xem nàng như trẻ con đúng nghĩa, mặc cho nàng thỏa sức buồn đau tủi hờn.Nàng cũng thầm nghĩ, nếu hắn trở thành một kẻ nào đó bị thiên hạ quay lưng, bị xem là kẻ xấu ác, nàng cũng quay lưng với bọn họ, một lòng một dạ nguyện làm nơi để hắn quay về.Diệp Lý từng dạy, thiên hạ tự chia năm xẻ bảy, kết bè kéo phái, đánh chém lẫn nhau, để làm gì? Để phân biệt bên tà bên chính.
Bên nào cũng tự nhận mình là đúng, thế giới vận hành theo cách họ nghĩ, thế nên từ trên cao nhìn xuống, cảm thấy địa ngục chẳng ở đâu xa.“Sư phụ, ngươi kể về ngươi đi.” Trầm Tử Thiêng nói.Diệp Lý bèn tỏ ra đạo mạo, đáp: “Hỏi quá khứ về một người chẳng bằng nhìn họ ở hiện tại, truy cầu thứ không phải thực tế á á á, ta kể ta kể.”Hắn là con trai của Phong Nguyên và Kiều Vân, đôi trai tài gái sắc này nổi tiếng từ mấy trăm năm trước.
Bà Kiều Vân mệnh yểu, sinh hắn ra chẳng được mấy năm đã vẫy tay chào hai cha con về trời.
Phong Nguyên vốn cũng chẳng quan tâm đến con cái lắm, dạy dỗ rất khác biệt.
Đi qua chỗ nào đều mang hắn theo, nhưng Phong Nguyên hồi trẻ nào phải là thứ tốt lành gì, toàn đâm đầu vào mấy chỗ tranh nhau bể đầu toác máu.Thiên hạ hay có những cuộc tranh giành của báu, phân cao thấp về võ công, khổ hạnh.
Lão Phong Nguyên không ham, nhưng lại thả hắn làm trung tâm của cuộc tranh giành cao thấp.
Chỉ là một nhóc con, mà lại có căn cơ bậc thượng thượng căn, vốn dĩ vừa xuất hiện đã bị coi là mục tiêu.
Vì bản năng sinh tồn, hắn chẳng dám vấp ngã, chạy trốn thục mạng qua những cuộc rượt đuổi sát máu, tự đào luyện cho bản thân một thân võ nghệ chẳng thuộc môn phái nào cả.Chẳng dám ngã, nhưng sức người không phải sức Thánh, thế nên ngay cả lão Phong Nguyên là cha hắn, đến một ngày cũng chẳng được hắn tung hô như còn bé nữa.
Trái lại, hắn lại mượn cả cha mình để luyện võ hằng ngày.
Cha hắn không hề nương tay, đánh cho mấy lần hắn gãy chân gãy tay, xương cốt lòi cả ra ngoài, thế mà hắn vẫn run lập cập nắm chặt thanh kiếm gỗ mãi không buông.Phong Nguyên nói: “Làm trai chí lớn, phải nhẫn.
Lúc lòng con trải rộng ôm cả non sông, thì “sinh lão bệnh tử” chẳng là gì cả, con sẽ được tự do.”Gió tới, cuốn theo gió.Nước tới, mượn nước nổi lên.Tận dụng mọi cơ hội để đặt chân lên đỉnh cao, xác người chồng chất, lâu dần nhận ra lòng người trên thế gian là thứ khó giữ nhất.Trầm Tử Thiêng nghe vậy, nói: “Lòng người khó giữ, thế sư phụ có tin ta không?”Diệp Lý nói: “Tất nhiên là tin rồi, em có phải người đâu.”Trầm Tử Thiêng: “...”Diệp Lý cười hề hề: