Thời cấp bách, người trông người đợi
Ngóng tin vui vời vợi phương xa
Trừu Sầu binh lính vỡ oà
Tướng Ma - Tưởng Mặc xông pha trận tiền
Trịnh Khinh Ái cũng không nán lại lâu, nàng ta rời khỏi xe, hơi lạnh theo đó cũng tỏa ra ngoài, Quỳnh An đứng gần nhất bị khí lạnh thổi tới làm cho rùng mình.
Cô hoảng sợ ngẩng đầu lên chỉ thấy Thiên nữ nhẹ phẩy ngón tay, bảo mình lùi lại.
Bạch Mặc Tử nhíu mày nhìn Trịnh Khinh Ái, cuối cùng cũng không nói thêm gì.
Trịnh Khinh Ái quay sang trưởng thôn, trong chốc lát, dường như mọi chuyện đã sáng tỏ.
Nàng ta mỉm cười, đối diện với hắn mà nói.
"Bên ngoài thôn có một quỷ nữ."
Khuôn mặt của trưởng thôn bỗng trở nên kích động.
Hai vai hắn run run, cả người tỏa ra một cảm giác vô cùng đáng sợ, hắn đảo mắt, cuối cùng nhìn đến cổ tay giấu kín sau lớp áo của nàng.
"Ta không chắc mình đã tiêu diệt được nó chưa." Trịnh Khinh Ái nói, khí lạnh từ môi thoát ra ngoài, dưới ánh nắng trông cực kỳ rõ ràng.
"Ông có thể cho người đi kiểm tra thử.
Chúng ta sẽ không chỉ làm khách của thôn."
Trưởng thôn siết chặt nắm tay, Trịnh Khinh Ái nhìn dáng vẻ của hắn, mỉm cười.
"Chúng ta sẽ giúp."
"Dù sao cũng là trừ yêu diệt ma."
Trưởng thôn nở nụ cười miễn cưỡng, hắn nhẹ nhàng cúi đầu.
"Đa tạ thiên nữ giúp đỡ.
Vì quỷ nữ kia mà đã mấy năm nay thôn dân chúng tôi không thể rời khỏi đây.
Ngài đến chính là phúc đức, là phúc đức, là phúc đức."
Trịnh Khinh Ái không đáp, nàng quay về phía Bạch Mặc Tử và Quỳnh An, hai người kia hiểu ý, lập tức đuổi theo vào nhà.
Ngôi nhà mà trưởng thôn sắp xếp cũng không nhỏ, có đủ phòng ngủ cho năm người.
Nhưng dường như đã quá cũ kỹ, lại chỉ mới được dọn dẹp sơ qua, Trịnh Khinh Ái nhướn mày, bàn chân đạp nhẹ lên sàn gỗ, khiến nó phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Trung gia viên vẫn là nơi ở tốt nhất nhỉ? Thiên nữ thoáng nhớ về ngôi nhà gỗ của mình.
"Có vài chỗ đã được quét dọn rồi, trưởng thôn đó có vẻ là người chu đáo." Quỳnh An lên tiếng đầu tiên, như muốn phá hỏng không gian im lặng này.
Thất Tinh sau khi sắp xếp cho Bạch Vân xong cũng quay ra, lúc này đối mặt cùng Trịnh Khinh Ái, hắn hơi lo lắng, nhưng cũng chẳng biết nói gì cho phải.
"Chủ nhân..." Thất Tinh định lên tiếng đã bị Trịnh Khinh Ái ngăn lại.
"Lập một kết giới cách âm đã." Bạch Mặc Tử thoáng hiểu ý, hắn nâng tay, dùng yêu lực bao quanh cả bốn người.
"Cô biết được bao nhiêu rồi?" Bạch Mặc Tử hỏi, yêu vương không còn tâm trạng để cười nữa, có lẽ là do quen biết Trịnh Khinh Ái đã lâu, chắc là lâu hơn những gì hắn có thể nhớ được.
Hắn biết rõ thiếu nữ này là người ngoài lạnh trong nóng, nhưng cũng rất thông minh, Trịnh Khinh Ái khi làm gì đó đều suy tính rất cẩn thận, nàng biết nhiều, nhưng nếu không hỏi, nàng sẽ không bao giờ nói ra, cũng không bao giờ nhờ người khác giúp đỡ.
"Âm hôn.
Ở nghĩa trang ta thấy có hai cái huyệt mộ, một có vẻ được đào sẵn, một cái lại vừa mới lấp, lúc đứng trên đỉnh căn nhà cao nhất bên trong cũng có treo những dải băng trắng, có thể là có tang sự."
"Như vậy chưa đủ để xác định đâu Khinh Ái." Bạch Mặc Tử cau mày nói, âm hôn là chuyện điên khùng cỡ nào chứ? Chưa kể hủ tục này chỉ thường diễn ra ở các vùng núi cao, vô cùng lẩn khuất, đây là vùng gần yêu giới, nhân loại làm sao dám làm điều đó chứ? Lỡ như cưới nhầm yêu tộc thì sao?
"Không, là âm hôn.
Tôi có thể chắc chắn." Quỳnh An lên tiếng, cô lúc đó đứng khá gần mấy thôn dân kia, vì vậy nghe rõ mồn một.
"Thôn dân bảo là công tử tìm được phu nhân, gọi là công tử thì chắc chắn gia thế không nhỏ."
Trịnh Khinh Ái hài lòng gật gù, lúc này nói thêm: "Thôn dân trước đó còn bảo là "theo lời trưởng thôn nói đấy" và còn gọi xe của chúng ta là xe dâu."
Bạch Mặc Tử: "Cô ở trong xe mà tai cô thính vậy?"
Trịnh Khinh Ái lơ hắn đi, nàng ta nhẹ nhàng điều tiết nội lực, lúc này hơi lạnh đã vơi đi phân nửa, cũng không tới mức làm người khác hoảng sợ nữa, làm xong, Thiên nữ chậm chạp nói:
"Liệu một kẻ có quyền thế có để cho những người khác tuỳ tiện chọn vợ cho mình hay không? Điều này chỉ có thể xảy ra khi hắn không có khả năng tự chọn cho mình một phu nhân đàng hoàng.
Hoặc nói đúng hơn là...!hắn đã chết."
Trịnh Khinh Ái nói xong, cả căn phòng liền bao trùm trong sự im lặng đến khó thở.
Quỳnh An lúc này bỗng cảm thấy lo lắng vô cùng, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với Bạch Vân, cũng chẳng biết bao giờ nàng mới tỉnh lại.
Bạch Mặc Tử nhìn người đối diện một lúc lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được, hắn biết Trịnh Khinh Ái cẩn thận.
Nhưng cũng vì tính cách đó mà đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng liều mạng đến vậy, ăn cỏ ngưng băng?
"Cô không cần mạng nữa đúng không?"
Quỳnh An cùng Thất Tinh bị giọng nói của Bạch Mặc Tử làm hết hồn, cô hoảng loạn nhìn về phía hắn, rồi lại nhìn sang Trịnh Khinh Ái bình chân như vại, Thiên nữ vẫn đang chăm chăm vào ấm trà trên bàn, muốn động lại thôi.
"Ta sẽ không chết." Trịnh Khinh Ái nói, vô thức rũ xuống mi mắt, nhưng cũng chẳng ai nhìn được.
"Ăn cỏ ngưng băng mà bảo là không muốn chết?"
Thất Tinh hoảng hốt nhìn sang Trịnh Khinh Ái, hắn chợt hiểu vì sao chủ nhân của mình lại lạnh như vậy.
Nàng ăn cỏ ngưng băng, là loại cỏ có thể khiến cho người sống đóng băng mà chết.
"Ta ăn ít, không chết được."
"Cô sắp bị thành cục băng biết đi rồi kìa! Còn ở đó mạnh miệng hả?"
"Vậy...!Vậy rốt cuộc Bạch Vân bị gì?" Quỳnh An hoang mang tách hai người ra.
"Nàng trúng cổ." Trịnh Khinh Ái nhàn nhạt đáp.
"Cổ?" Quỳnh An hỏi lại.
Trịnh Khinh Ái vốn định giải thích, thế nhưng trước khi nàng ta kịp thốt ra bất cứ lời nào, một âm thanh yếu ớt khác đã vang lên.
Bạch Vân đứng trước cửa phòng mình, chống tay vào tường, một tay buông thõng xuống, hẳn vì bị đóng băng mà khó di chuyển.
Mày ngài hơi cau lại, mắt phượng cũng vì mệt mỏi mà nổi đầy tơ máu.
khuôn mặt Bạch Vân trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt cất tiếng gọi: "Trịnh Khinh Ái."
"Việc này để sau nói." Trịnh Khinh Ái đứng dậy khỏi ghế, như vội vàng mà tiến về phía Bạch Vân, rồi cùng nàng quay trở về phòng.
Bạch Mặc Tử, Quỳnh An, Thất Tinh: "..."
Bạch Mặc Tử hừ lạnh, dùng tay áo che đi khuôn mặt, như thể sợ người khác trông thấy vẻ giận dữ của mình.
"Bé Bảy, ngươi nói xem Bạch Vân kia có gì mà làm cho chủ nhân Trịnh Khinh Ái của ngươi liều mạng như vậy hả?"
Thất Tinh im lặng nhìn Bạch Mặc Tử, chính bản thân hắn cũng không biết, được chưa? Nhưng nếu phải chọn giữa việc chủ nhân quan tâm Bạch Vân và quan tâm tên yêu vương này, hắn sẽ chọn vế thứ nhất.
Quỳnh An xoa cằm, chợt nhớ đến tiếng rên rỉ của Bạch Vân phát ra từ trong xe.
Hừm...
"Nàng không cần quá chú ý tôi..." Bạch Vân có vẻ tỉnh táo hơn nhiều, nàng ngồi xuống mép giường, cả người mệt mỏi nhích vào trong.
"Cảm thấy sao rồi?" Trịnh Khinh Ái nhẹ giọng hỏi.
"Tay hơi lạnh." Bạch Vân sờ sờ cổ tay trái của mình, nơi đó vì máu không thể lưu thông nên đã dần trở nên trắng bệch.
Trịnh Khinh Ái biết đây cũng không phải cách, cùng lắm chỉ là tạm thời giải quyết mà thôi.
"Trước hết nói cho ta nghe." Trịnh Khinh Ái cũng không ngồi xuống cạnh Bạch Vân, chỉ nhẹ nhàng đứng đối diện, quan sát nàng.
"Bạch Vân muốn kết hôn sao?"
Bạch Vân "..."
Bạch Vân không tin được mà nhìn chằm chằm vào Thiên nữ, sau đó bật cười, nàng cười đến run rẩy.
Khuôn mặt trắng bệch cũng vì vậy mà có thêm mấy phần hồng hào.
"Trịnh Khinh Ái, nàng đang nói cái gì vậy? Tôi kết hôn với ai cơ?"
Trịnh Khinh Ái im lặng nhìn nàng, cuối cùng phun ra mấy chữ.
"Một kẻ đã chết."
Bạch Vân "..."
Phải rồi, trước khi mê man, Trịnh Khinh Ái đã nói là nàng trúng cổ.
"Vậy...!Tôi trúng cổ là thật?"
"Bạch Vân biết cổ là gì sao?"
Bạch Vân gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Nàng biết cổ rất nguy hiểm, nhưng chưa từng dùng.
Bởi cổ là tà thuật, mà tà thuật thì phải có căn cốt, thậm chí là gia tộc hay môn phái như Vạn Độc cốc.
Cổ không chỉ giết người, nó còn có thể khống chế người, biến người thành quái vật, vì thế Bạch Vân mới muốn chặt