Thiên - Thương lại mấy phiên tranh đấuKhóc thương dân đổ máu rơi đầuPhồn hoa đọng một chữ sầuNgàn năm ngẫm lại một câu "điêu tàn"
"Vậy là kết giới kia đã được gỡ bỏ?" Bạch Mặc Tử hỏi, nếu thực sự đã được gỡ bỏ thì tốt, có thể nhanh chóng rời khỏi đây, không cần ở lại đôi co nữa.
Việc Bạch Vân trúng cổ cũng dễ dàng giải quyết.
"Ta không chắc." Trịnh Khinh Ái nói, nàng không chắc chắn thật.
Tuy đã chủ động phá mắt trận, nhưng cũng không loại trừ khả năng kẻ lập trận đã biết không ổn, tự động hóa giải dụ bọn họ vào tròng.
Rồi lại lập kết giới lần nữa.
"Nên tối nay ông chạy đi kiểm tra xem, nếu ổn thì quay lại thông báo, chúng ta cùng đi." Nàng nói.
"Cô ra lệnh cho ta? Nè nè Trịnh Khinh Ái, cô hơi quá đáng rồi đó.
Ta là yêu vương." Bạch Mặc Tử đứng dậy, bước đến gần Trịnh Khinh Ái, dùng chiều cao ra oai với nàng ta.
"Yêu vương đại nhân, con gái của ông."
Bạch Mặc Tử "..."
"Được rồi, ta đi là được chứ gì."
Trịnh Khinh Ái bật cười, nàng hơi nâng tay lên muốn cất đi quạt ngọc, nhưng tác dụng của cỏ ngưng băng vừa hết, máu đã đông lại bắt đầu tràn ra theo cổ tay, hương thơm ngọt đến gay cổ từ đó lẫn vào không khí, cực kỳ rõ ràng.
Bạch Mặc Tử cùng Quỳnh An hoảng hốt nhìn nàng, hai người từ nãy đến giờ vẫn chưa từng bước vào xe, thế nên cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
Quỳnh An phản ứng nhanh, cô lấy từ nhẫn không gian ra một đoạn băng vải, nhanh như chớp quấn cổ tay Trịnh Khinh Ái lại.
Tay cô hơi run rẩy, nhìn năm lỗ máu sâu hoắm trên tay nàng, cô có thể cảm nhận được người kia dùng bao nhiêu sức.
Người cổ đại quả là người cổ đại, thực sự không cảm thấy đau sao?
Trịnh Khinh Ái hơi khựng lại một chút, sau đó nhìn vào cổ tay đã được băng bó kỹ lưỡng của mình, nàng mỉm cười nhìn Quỳnh An, nhẹ nhàng nói câu cảm ơn.
Quỳnh An ngơ ngác một hồi.
Vô thức bật lên một tiếng chửi trong đầu.
Bạch Vân chắc chắn kèo dưới!
Quỳnh An cược 20 ngân thạch.
"Về chuyện cỏ ngưng băng.
Đừng nói cho Bạch Vân." Trịnh Khinh Ái nói tiếp, nàng nhìn vào chiếc váy nhuốm máu của mình, bắt đầu nghĩ đến chuyện thay ra.
Bạch Mặc Tử bất đắc dĩ gật đầu, hắn biết Trịnh Khinh Ái dùng đến cỏ ngưng băng cũng đã là bước cuối cùng rồi, trong tình thế như vậy, chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi.
Bạch Mặc Tử vừa nghĩ, vừa nhìn ra ngoài, trong lòng âm thầm mong đêm xuống thật nhanh.
Đến lúc người kia quay trở lại, Bạch Vân đã thấy nàng ta thay bộ quần áo khác.
Trịnh Khinh Ái mặc một thân váy đen, ống tay áo dài, đem cổ tay nàng ta che khuất.
Bạch Vân ngồi dậy, đưa mắt nhìn người vừa bước tới, cố nặn ra một nụ cười.
"Bạch Vân không ngủ một chút sao?"
Bạch Vân lắc đầu.
Nàng không ngủ được, rõ ràng là rất mệt, nhưng dù cố cách mấy thì tinh thần vẫn vô cùng tỉnh táo.
Nàng sờ đến cánh tay trái của mình, cảm giác lạnh lẽo làm nàng hơi hoảng hốt.
"Đúng rồi, Trịnh Khinh Ái, rốt cuộc nàng đã làm gì? Tại sao cổ độc này không hoạt động nữa."
"Ta dùng nội lực đóng băng nó lại." Trịnh Khinh Ái bước về trước, nhẹ nhàng chạm đến cổ tay trái của Bạch Vân, làn da đã dần trở nên tái xanh, không một vệt máu.
Trịnh Khinh Ái thở hắt ra một hơi.
Nàng ta hỏi: "Đau không?"
Giọng người kia quá nhẹ nhàng, nhẹ đến mức Bạch Vân ngỡ như Trịnh Khinh Ái đang cố kiềm nén tiếng nức nở của mình.
"Nàng khóc sao?" Bạch Vân lên tiếng, Trịnh Khinh Ái hơi ngẩng đầu, không hề có một chút nước mắt nào.
Bạch Vân đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nàng rụt tay lại, vội vàng nhích vào bên trong giường.
"Để như vậy cũng không phải cách.
Nếu tối nay rời khỏi được nơi này, chúng ta sẽ lập tức đi diệt cổ."
Bạch Vân nghe Trịnh Khinh Ái nói xong, chợt nhớ ra những gì mình đã gặp trong giấc mơ kì lạ kia.
Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng lựa chọn kể cho Trịnh Khinh Ái nghe.
"Trong giấc mơ của tôi...!tôi có gặp một nàng dâu."
Vị sư tôn nọ nghe nàng nói, khẽ nhướng lên một bên mày.
"Tân nương?"
"Có gì lạ hả?" Bạch Vân hỏi lại.
"Rất lạ." Trịnh Khinh Ái khẽ cười.
"Theo ta suy đoán, người chết là..."
Nàng chưa kịp nói xong, bên ngoài nhà nghỉ vang lên tiếng trẻ con đùa giỡn, chúng nắm tay nhau, đuổi vòng quanh, miệng lại đọc một bài vè.
Hệt như có ma đuổi, lời hát của bọn trẻ con đó dường như quay một vòng căn phòng, âm thanh vô cùng rõ ràng.
Công tử họ Lê vừa xuôi tayCha mẹ đau xót lệ rơi đầyĐường xuống âm ty cô độc lắmCần bao nhiêu người chôn chung đây?
Tiếng cười càng lúc càng vang xa, hơi thở của Bạch Vân vô thức ngưng lại, nàng bước ra bên ngoài cửa sổ, nhìn xuống bên dưới.
Chẳng có một ai.
"Người chết là một công tử." Trịnh Khinh Ái lúc này đặt dấu chấm hết cho câu nói trước đó.
Nàng nhìn Bạch Vân từ từ quay lại giường, lúc này mới nói tiếp.
"Nhưng người trong mơ của học trò lại là một tân nương?"
"Thật ra..." Bạch Vân không ngồi lên giường nữa, nàng bước về phía Trịnh Khinh Ái, sau đó đứng đối diện với nàng ta.
"Còn có cả một đứa trẻ nữa, nó..."
"Đứa trẻ đó không xấu." Trịnh Khinh Ái đột nhiên cắt ngang lời nàng.
"Nó không cố ý."
"Ta xin lỗi."
Thiên nữ nói nhẹ nhàng, nhưng vẫn không để Bạch Vân kịp cất lời.
Đối diện với việc hối lỗi của người kia, nàng chỉ thấy khó hiểu.
Đứa trẻ nọ thì có liên quan gì đến Trịnh Khinh Ái sao?
"Đâu phải lỗi của nàng, nàng không cần xin lỗi tôi."
Trịnh Khinh Ái bước đến, nàng ta hơi cúi xuống, Bạch Vân trùng hợp ngẩng đầu lên, dường như sau dải băng trắng kia, mắt đã đối mắt.
"Nhưng Bạch Vân là bạn đồng hành của ta." Nàng ta ôn tồn nói, mặt lại cúi sát thêm chút nữa.
"Ta cũng là bạn đồng hành của Bạch Vân."
"Chỉ duy nhất Bạch Vân."
Bạch Vân hoảng hốt bắt lấy vai Trịnh Khinh Ái, như muốn đẩy nàng ta ra xa.
Sự xấu hổ khiến hai má nàng đỏ bừng lên.
Bạch Vân cắn môi, chỉ là bạn đồng hành thôi, chỉ là bạn đồng hành thôi.
Bạch Vân nhìn Trịnh Khinh Ái đang nén cười nhìn nàng, cuối cùng cũng nén ngại hắng giọng.
"Nàng có thể nào kể cho tôi những gì người biết không? Tôi cứ có cảm giác mình đang trở thành gánh nặng của mọi người."
Ai ngờ Thiên nữ im lặng một chút, lại nói:
"Tất cả các người đều là gánh nặng, không cần cảm thấy nó một mình."
Bạch Mặc Tử, Quỳnh An và Thất Tinh đột nhiên lại hắt xì một cái.
Trịnh Khinh Ái bỗng nhiên tiến đến gần nàng, Bạch Vân hơi rụt người lại, nàng nép người sang một bên, Thiên nữ cũng chẳng muốn dính đến nàng, nàng ta chỉ nhẹ nhàng leo lên giường, nằm xuống.
Bạch Vân nhìn Trịnh Khinh Ái làm vậy, cũng vô thức cúi người xuống, nhẹ nhàng cởi giày cho nàng ta.
"Phòng của nàng đâu, sao không về?"
Trịnh Khinh Ái lơ đi câu hỏi của nàng, chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
"Tối nay nếu kết giới không còn, chúng ta có thể rời khỏi đây.
Chuyện hôm nay không đáng nhắc tới nữa." Dừng một chút, nàng lại nhẹ nhàng nói.
"Nhưng nếu chúng ta không ra khỏi đây được, ta sẽ nói rõ mọi chuyện cho Bạch Vân biết."
"Nàng tin rằng lúc đó tôi vẫn còn là tôi sao?" Bạch Vân ngẩng đầu.
"Tin." Trịnh Khinh Ái mỉm cười.
"Ta phân biệt được.
Ta có bao giờ nhìn lầm người sao"
Bạch Vân leo lên giường, nằm xuống bên cạnh nàng ta.
Trịnh Khinh Ái quay mặt về phía nàng, lúc này Bạch Vân mới để ý môi của nàng ta hơi nhợt nhạt.
Khóe môi Bạch Vân khẽ co rút, cuối cùng lời muốn nói đều nuốt lại vào bụng.
"Ngủ ngon."
Quỳnh An nhẹ chui đầu vào, vốn định gọi hai người kia ra