“Ta không muốn giữa bọn ta có thêm khoảng cách, Hứa Quân đã rất nhân nhượng với chúng ta” Ánh mắt nàng trĩu xuống, tựa như buồn rầu, nghĩ những điều không nên bận tâm đến.
Ngạn Phong cốc đầu nàng để tiêu tán những suy nghĩ không xuất hiện hình bóng của hắn.
Nàng thật hư, dám trước mặt hắn nhắc tới tên nam nhân đáng ghét Hứa Quần.
Nàng uỷ khuất, không thèm để ý đến hắn.
Tuý Linh tiếp tục rót một ly rượu, nàng nhấp một ngụm, rượu đảng lan toả đâu môi.
“Ngạn Phong, ngày mai chúng ta trở về Ma giới rồi sao?” Hắn gật đầu, ánh mắt nhìn về phong cảnh xa xăm phía trước.
Thủy Tộc của nàng thật đẹp, đẹp giống như con người của nàng.
Tuý Linh liếc hắn một ánh mắt, trong khoảnh khắc ngắn ngủi nàng bất chợt có một cảm giác luyến tiếc chạy qua người.
Chuyến đi lần này thật ngắn ngủi, nàng còn chưa dạo hết Thuỷ Tộc một vòng đã phải gấp rút trở về, thật đáng tiếc cảnh đẹp nơi đây.
Ngạn Phong nhận ra tâm tư của nàng bất ổn, hẳn cũng chỉ muốn tốt cho nàng, cho Ma giới của hắn.
Hắn ngửa lưng nằm xuống, đan chéo hai tay gối dưới đầu, tuỳ tiện vắt chéo chân chồng lên nhau.
“Bổn tôn đã nói qua, nếu như nàng muốn, bổn tôn đưa nàng trở về Thuỷ Tộc” “Ta không muốn trở về trong lén lút” “Nếu nàng muốn đường đường chính chính trở về, bốn tôn sẽ không lén lút” “Ta mới không tin những lời này” Nàng bĩu bĩu môi, phủ định những lời hắn nói.
Ngạn Phong nhíu chặt mày, căn bản hắn muốn tốt cho nàng, đáp ứng mọi yêu cầu của nàng nhưng xem ra nàng muốn chống đối hản.
“Không tin cũng chẳng sao, bổn tôn quyết định theo nàng” “Hừ hừ” nàng hừ lạnh trong miệng.
Cái tên đáng ghét Ngạn Phong, có vẻ như sở trường của hản chính là trêu đùa với nàng.
Rất lâu dưới ánh trăng huyền ảo, trên mái đình cao ngạo của Quang Thánh Điện, nàng cùng hắn trò chuyện thật lâu.
Không gian dường như bị thu hẹp lại, chỉ dành cho hai người mà thôi.
Đi khắp thế gian, trải qua bao