Tô Nhiên bước vào tu luyện...!
Cô không làm ở tiệm hoa nữa, mặc dù trước đó Tô Lăng cũng đã đề cập tới vấn đề mở lại Tiệm Hoa cho cô.
Tô Nhiên lắc đầu từ chối, cô không muốn mở cửa, Tô Lăng không bắt ép, nhưng nàng cũng đang lo lắng cho tương lai của Tô Nhiên, không biết cô sẽ tìm được một công việc nào phù hợp với mình hay không.
Buổi sáng...!
Tô Nhiên tỉnh lại từ rất sớm, cô đứng trên sân thượng, đón những tia nắng ban mai hiếm hoi của mùa đông.
Gô chỉ khoác trên người một chiếc áo len mỏng manh, bên trong mặc một chiếc váy ngủ.
Giò ngoài trời nhẹ thổi, lướt qua thân thể của Tô Nhiên.
Thế nhưng, cô không những cảm thấy lạnh mà còn rất phấn khích.
Tô Nhiên bắt đầu vận khí, linh khí toả ra bao phủ lấy người cô.
Toàn bộ linh lực trên bầu trời bị cô hút vào trong thân thể của chính mình.
Một lượng linh lực rất lớn hội tụ về một phía, Tô Nhiên mỉm cười thanh lương, chỉ hấp thụ một phần.
Cô thu lại khí tức, luồng khí màu xanh trên bầu trời đần tản dần.
Tô Nhiên nhắm nghiền đôi mắt, đầu ngẩng cao, hứng những tia chói chang chiếu lên mặt mình.
Bất chợt, một bàn tay đặt lên eo cô, ôm lấy Tô Nhiên từ phía sau.
Người đàn ông đặt chiếc cằm xinh đẹp của mình lên vai cô, nhếch nhẹ khoé môi, chất giọng trầm ấm.
“Ngoài trời rất lạnh, tại sao lại ăn mặc mỏng manh như thế này, hửm?” Tô Nhiên đặt tay mình lên tay nam nhân, cô muốn gỡ nó ra khỏi người mình nhưng không thể hành động.
Đáy mắt của cô hiện lên tia lạnh lùng, vô cùng chán ghét khoảng cách của hai người hiện tại.
Trôi qua một phút, Tô Nhiên kéo căng khoé môi “Tôi không cảm thấy lạnh” “Tay của em rất lạnh, đừng chối” Ngạn Thần nắm chặt lấy tay cô, bàn tay hắn toả nhiệt, phủ lên bàn tay Tô Nhiên.
Cô có biểu hiện cự tuyệt hắn, Ngạn Thần lập tức buồng người cô ra.
Tô Nhiên quay đầu, nét mặt rạng rỡ.
Cô nhíu mày nhìn hắn “Người như anh chỉ thích hợp dọa người” “Bất quá, tôi từ trước chưa dọa ai bao giờ” “Nếu như hôm nay không