Diêm La Thất Sát ngẩng đầu nhìn Mạnh Bà, ánh mắt hắn mông lung mờ ảo “Ta chỉ tin khi cô ấy yêu ta” Mạnh Bà một tay chống gậy, một tay chống lưng ngầm nghĩ.
Mỗi người tới chỗ lão bà đều có những câu chuyện khác nhau.
Nhân sinh không ai cưỡng cầu, chết đi rồi nếu đậm tình có thể kiếp sau nguyện cùng nhau một chỗ.
Nếu như muốn quên thì ắt sẽ không gặp lại.
Kiếp trước có nợ, kiếp sau phải trả bằng mọi giá.
“Ta đã dành cho cô ấy những gì tốt nhất có thể, đến trả trái tim ta cũng có thể đưa cho cô ấy chơi đùa” Cuối cùng thì, Tô Lăng chỉ mỉm cười đáp trả lại Diêm La Thất Sát một câu “Xin lỗi, tôi chưa thích anh” Chưa thích có nghĩa là chưa thích, cũng có nghĩa là chưa bao giờ muốn thích.
Tô Lăng chẳng qua không muốn hắn đau lòng thêm cho nên mới bảo chưa thích hẳn.
Nếu không, từ đầu nàng đã mạnh dạn nói không thích.
“Cậu có thế cho cô ấy những thứ tốt nhất nhưng người chỉ cảm động, chứ không hề rung động” Diêm La Thất Sát cười cười, nụ cười bi thương đến nhường nào.
Hoá ra, người chỉ cảm động chứ không rung động.
Đúng, hắn thích nàng, thậm chí là yêu nàng.
Hắn có thể cho nàng những thứ tốt nhất trên đời, cũng có thể bảo vệ nàng chu toàn cả đời.
Nhưng một điều hắn cần, nàng lại không thể đáp ứng.
Tô Lăng rất tàn nhẫn, chỉ một câu nói có thể khảm sâu cả lưỡi dao vào trong tim Diêm La Thất Sát.
Hắn không muốn kiếp trước tái diễn, càng không muốn đánh mất nàng thêm một lần nữa.
Nhưng, hắn biết phải làm sao đây? “Mạnh Bà, ta mệt mỏi đủ rồi” “Cậu hãy ngủ một giấc, mơ một giấc mơ thật đẹp” “Đến khi tỉnh lại, ta sẽ quên được cô ấy chứ?” “Nếu tâm đã muốn quên, lòng sẽ không vướng bận”