Tô Nhiên ngồi trước gương trong phòng, cô ngắm nhìn sợi dây chuyền trên cổ mình một cách thất thần.
Gô lại cầm lấy sợi dây chuyền mà trước đó mình đeo lên, ánh mắt có chút luyến tiếc.
Ngạn Thần từng bảo cô thay sợi dây, Tô Nhiên lại nghĩ thầm trong lòng vì hắn muốn cô đeo sợi dây hắn tặng mình.
Cô đặt sợi dây cũ của mình vào trong chiếc hộp quý, dù sao sợi dây cũng gắn bó với Tô Nhiên rất nhiều kỉ niệm, cô có chút tiếc nuối cất vào hộc tủ.
Gái gì cũ rồi, đến lúc phải thay đi thôi.
Tiếng bước chân rơi trên nền nhà một cách rõ rệt và dứt khoát.
Tô Nhiên nhìn qua gương, có thể nhìn thấy được hình bóng của hắn trong chiếc gương nhỏ.
Hẳn tiến lại gần, nhìn sợi dây một cách rất chuyên tâm.
Tô Nhiên chợt nhớ ra một chuyện, hỏi hẳn “Ngạn Thần, vì sao tôi đã có một sợi dây rồi anh còn muốn tặng tôi nữa vậy?"
“Sợi dây kia nhiều lúc khiến cô sợ hãi, cô không cảm thấy rất phiền phức sao?” Cô lắc lắc đầu “Tôi quen rồi, không thấy phiền phức nữa” Ngạn Thần quay lưng, bước tới sopha ngồi xuống vận khí tức.
Tô Nhiên quay đầu nhìn hắn, muốn hỏi nhưng thấy hắn chú tâm vận khí nên thôi.
Hẳn mở đôi mắt nhìn cỏ, lạnh lùng hỏi “Muốn nói gì với tôi?"
Cô đang thoa kem chợt dừng lại nhìn thẳng, trả lời “À, tôi muốn hỏi chuyện nương của anh” “Nương rất thích quà của cô” “Ừn” Cô khẽ mỉm cười, tiếp tục thoa kem lên tay và cổ.
Chỉ cần Tuý Linh thích món quà của mình cô cảm thấy rất vui.
Ngạn Thần liếc nhìn cô, sau đó nhắm nghiền hai mắt lại “Nương muốn mời cô tới Ma giới dùng bữa” Chợt, Tô Nhiên quay lại nhìn Ngạn Thần, dây áo bị rơi xuống vai lộ ra một phần ngực.
Mà Ngạn Thần, vô thức mở mắt nhìn Tô Nhiên, hắn liền nhắm mắt lại không nói gì.
Cô quay người, đối diện với Tô Lăng nhìn qua sắc mặt của nàng, lo lắng hỏi “Chị, sắc mặt của chị không được tốt?"
Nàng cười cười, đầu hơi cúi xuống che đi sự tiêu tuy trên gương mặt “Chị muốn nói với em một